Sau sự việc xảy ra vừa rồi, An Kỳ càng nghĩ càng thấy lạ. Rốt cuộc cái bóng đen đó là do cô nhìn nhầm hay đích thực nó có tồn tại? Lúc đó chỉ là An Kỳ vô thức nhìn lên nhưng trong tắm lại xuất hiện một bóng người mà bóng người này lại chỉ có một mình An Kỳ nhìn thấy. An Kỳ sắp xếp lại các sự việc, thảm cảnh trong nhà kho chỉ có thể dựa vào nét chữ được viết bằng máu ở hai bên tường, còn lại không có bất kì manh mối nào.
Dù câu chữ chỉ vẻn vẹn có ba từ "đi chết đi" nhưng cũng thấy được lúc viết nội tâm của người ấy phải là quá phẫn uất, có thù hận sâu sắc mới dùng chính máu mình khắc lên. Nhưng không phải từ đầu đã xác định rằng người này là do bị giết sao? Nếu vậy thì chữ khắc trên đó phải giải thích thế nào? Suy cho cùng thì chỉ có thể giải thích theo hai chiều hướng. Nếu người đó quả thực là do bị giết hại vậy thì người khắc chữ chính là người gây án nhằm đánh lạc hướng suy nghĩ, hay nói cách khác là muốn tạo ra hiện trường giả. Hoặc có thể nạn nhân bị dồn ép tới bước đường cùng buộc phải tự vẫn nhưng tâm không cam nên mới để lại dòng chữ đó. Nếu là vậy thì tại sao cái xác lại không có ở bên trong nhà kho mà lại rơi xuống từ tầng thượng? Nghĩ đến đây chợt An Kỳ quay xe lại, đi thẳng tới Tâm Phúc. Đến nơi, An Kỳ vội vàng bước xuống xe lao nhanh vào trung tâm, đi đến thang máy chợt An Kỳ dừng lại.
Cái thang máy này vậy mà lại hoạt đọng bình thường? Không phải lúc chiều còn không đi được sao?
Thấy điều lại nhưng An Kỳ cũng chỉ thắc mắc vậy không mấy bận tâm, cô bấm nút lên thẳng tầng cao nhất. Thang máy khởi động chẳng mấy chốc lên đến nơi, An Kỳ bước ra khỏi thang máy, đẩy cửa tầng thượng ra ngoài, gió chợt nổi lên dữ dội khiến An Kỳ phải dùng tay che mặt mà đi về phía trước. Không phải tự dưng mà An Kỳ quay lại, bởi vì cô dường như đã thông suốt được một chuyện.
Lúc chiều, cô và Tả Dật có bàn luận qua về cái xác, thì Tả Dật anh có nói rằng người này là đã chết cách đây mấy hôm, thi thể đã sớm cứng đờ mà điều này ngay cả giáo sư Trần cũng nói thế vậy người này hoàn toàn không phải là tự mình ngã xuống mà là bị đẩy từ phía sau. Nghĩ đến đây thì An Kỳ dã xác định được cái bóng đen mà cô thấy hoàn toàn là có thực, không phải nhìn nhầm. Nếu là vậy thì có khi nào sẽ có vết nứt trên ban công không? Thực ra đây chỉ là phỏng đoán của An Kỳ nhưng bản thân cô lại muốn chức thực nó. An Kỳ vội đến ban công tầng thượng, vì sắc trời đã tối nên cô phải lấy đèn từ chiếc điện thoại mà rọi xuống. An Kỳ tỉ mỉ soi từ ngóng ngách thì chợt cô dừng lại tại chính giữa ban công, cô dán sát mặt vào quan sát thì quả nhiên có một vết xước trên này, mặc dù vết xước không quá dài nhưng lại có độ sâu nhất định. Nhìn chiều dài và độ sâu của nó An Kỳ đã đoán được vật gây ra chính là do bị nhân đeo trên tay va phải. Từ điều này có thể thấy người này hoàn toàn là bị đẩy xuống. An Kỳ vội chụp lại định gửi cho Tả Dật thì đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân đang từ từ tiến về chỗ này.
Tả Dật từ Tâm Phúc rời đi, anh cho xe một mạch chạy về nhà riêng. Đến nơi, Tả Dật vừa bước xuống thì đã thấy Trịnh Vĩ đang dựa người vào xe, vẻ mặt mất kiên nhẫn. Thấy Tả Dật trở về, Trịnh Vĩ bộc phát:
"Này, cậu có biết là tôi chờ cậu bao lâu không hả?"
Tả Dật bơ đẹp, lấy chiếc khóa mở cửa đi thẳng vào nhà. Thấy mình bị bơ, Trịnh Vĩ bực bội, lấy tập tài liệu trong xe, vừa đi vừa nói:
"Thái độ này là sao đấy hả?"
Tả Dật vứt chìa khóa lên bàn, lấy tay hơi hơi nới lỏng cà vạt, ngồi xuống:
"Tôi đâu có bắt cậu đứng đấy chờ."
Hơ, anh đây có ý tốt mà bị từ chối. Chẳng phải là anh không muốn Tả Dật phải đợi nên nhanh chóng trực tiếp đến đây sao, giờ thì hay rồi.
"Được rồi, được rồi, là tôi tự làm tự chịu." Trịnh Vĩ nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nói xong liền đưa tập tài liệu cho Tả Dật. Tả Dật nhận lấy, mở ra xem. Tất cả những gì về Lăng Song đều đã được Trịnh Vĩ điều tra.
Lăng Song là người đã sáng lập ra va cũng là vị chủ tịch đầu tiên của Lăng Thị. Ông là người chính diện, từ khi sáng lập ra Lăng Thị không có bất cứ tin đồn nào về Lăng Song, ông làm việc rất công tư phân minh, không bao giờ có chuyện nâng đỡ hay thiên vị bất kì ai. Cũng chính vì điều này mà Lăng Song rất được lòng mọi người trong giới doanh nghiệp. Từ trên xuống dưới Lăng Thị tất cả mọi người đều tôn trọng vị chủ tịch này, nhưng chỉ riêng một người không mấy cam tâm.
người đó chính là con trai độc nhất của ông, Lăng Quân. Trước khi tiếp quản Lăng Thị, Lăng Quân từng là một chiến sĩ ra vào nơi chiến trường. Sau khi xuất ngũ thì về Lăng Thị làm việc, cũng chính từ đây mà quan hệ giữa hai cha con dần dần đi xuống. Từ khi bước chân vào Lăng Thị, Lăng Quân đã bị dính vào mấy vụ nhận hối lộ của tập đoàn, sự việc đã được trợ lý của Lăng Song báo cáo. Tại cuộc họp, vốn dĩ cuộc họp này được mở ra là để quyết định việc nhậm chức cho Lăng Quân nhưng vì vụ tai tiếng đó mà Lăng Song đã thẳng thừng từ chối, điều này khiến cho Lăng Quân vô cùng bất mãn. Sau khi buổi họp kết thúc, Lăng Quân đã tới phòng chủ tịch để gặp ba mình:
"Tại sao ba lại làm vậy?" Ông chất vấn.
Lăng Song cũng biết tính khí của con trai mình nói:
"Anh tự hỏi bản thân mình đi."
Nghe thấy câu trả lời Lăng Quân nói:
"Chỉ vì con nhận hối lộ của mấy vị giám đốc trong tập đoàn mà ba thẳng thừng từ chối không cho con nhậm chức sao?"
Lăng Song thấy con trai mình vẫn không chịu thừa nhận việc làm sai trái của mình, ông tức giận nói:
"Đường đường là tổng giám đốc mà lại đi làm ra mấy cái chuyện trái phép tắc thế này, còn ra thể thống gì nữa."
Lăng Quân cãi cùn với ba mình:
"Đây chỉ là cái cớ để ông bãi bỏ việc nhậm chức của tôi thôi."
Lăng Song nghe vậy thì đứng thẳng người đập bàn nói:
"Anh nói chuyện với ba mình bằng thái độ như vậy hả? Gia giáo đâu hết rồi."
Lăng Quân không muốn nghe mấy cái lời giảng dạy của cha mình, ông xoay người bỏ đi, được một đoạn thì dừng lại:
"Rồi sẽ có ngày Lăng Thị sẽ thuộc về tôi." Nói xong trực tiếp ra khỏi cửa.
Lăng Song phải nói tức giận vô cùng, tại sao ông lại có đứa con vô phép tắc như vậy? Và mẫu thuẫn sản sinh ra từ đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!