Sắc trời bây giờ nhuốm màu đen tuyền, tối mịt. Những tia sáng mờ nhạt từ ánh đèn hai bên đường len lỏi vào bóng tối tạo nên một khoảng sáng dịu nhẹ. Ở trong một góc tối, có chiếc xe từ lúc An Kỳ và Tả Dật rời đi vẫn luôn dõi theo không dời một tấc. Trong xe, có hai bóng người một trên một dười nhìn chăm chăm vào khung cảnh bên ngoài, được một lúc người ngồi phía dưới lên tiếng:
"không được để hai người đó phát giác ra sự tồn tại của anh, rõ chưa."
Nghe vậy người phía có thể là do chỗ đậu quá tối mà người vừa lên tiếng không hề nhìn thấy khoé miệng của người ngồi trên mình khẽ nhếch lên:
"Đã biết, yên tâm đi."
Người ngồi dưới dường như không muốn nán lại quá lâu nên sau khi nghe người đó nói liền lập tức mở cửa rời đi. Người ngồi trong ánh mắt liếc nhìn bóng dáng người nọ cho đến lúc bóng người khuất hẳn, một lúc sau mới khởi động xe.
Sau khi từ buổi tiệc rời đi, An Kỳ lết thân xác mệt mỏi mà vào trong nhà, bên trong chỉ còn lại bác quản gia và một vài người giúp việc. Thấy vậy, An Kỳ tiến tới:
"Muộn rồi sao mọi người còn chưa đi nghỉ."
Đối với An Kỳ mà nói, cô từ trước tới nay chưa bao giờ coi họ là người hầu kẻ hạ, cô đã xem họ như người thân cùng chung sống trong một mái nhà và cũng chính vì điều này mà mọi người vô cùng quý mến cô. Thấy An Kỳ đi tới, bác quản gia bèn nói:
"Chúng tôi làm xong chút việc là sẽ đi nghỉ ngay, tiểu thư cứ lên lầu trước đi."
An Kỳ thấy bác quản gia nói vậy thì bèn gật đầu lên gác. Bách Dạ từ đầu tới cuối không nói câu gì, xoay người rời đi. Bước vào phòng, An Kỳ vứt túi sách sang một bên, lấy quần áo rồi đi tắm rửa. Cảm giác mệt mỏi sau khi xối nước vào người dường như tan biến, An Kỳ tỉnh táo, tắm rửa xong xuôi liền ngồi xuống bàn, cô lấy ra danh sách những tập đoàn tham gia vào sự án Tâm Phúc mà sáng nay Bách Dạ đưa cho mình ra nghiên cứu.
Quả nhiên cô thấy Tả Thị đứng đầu danh sách, An Kỳ nhìn chăm chăm vào tên đó vẻ mặt suy tư.
Trịnh Vĩ được Tả Dật đèo về được một nửa chặng đường phải xuống xe vì cách đây ít phút Tả Dật có nhận được cuộc điện thoại của mẹ anh. Trịnh Vĩ hiện giờ phải gọi điện cho người đến đón, biết vậy anh tự đi xe cho rồi. Việc này cũng là tự bản thân anh chuốc lấy, lúc đầu Tả Dật đề xuất là đi hai xe nhưng Trịnh Vĩ nằng nặc đòi đi cùng anh, nhất quyết không đi xe mình, mất nửa ngày Trịnh Vĩ mới nhận được sự đồng ý của Tả Dật và kết quả là như thế này đây.
Một lúc sau, một chiếc xe đậu ngay chỗ Trịnh Vĩ, bước xuống là một người thanh niên
"Cậu chủ." Người đó lên tiếng.
Trịnh Vĩ thấy người trước mắt, xua xua tay giọng điệu chán nản:
"Được rồi, được rồi." Nói xong anh bước lên xe. Chiếc xe một lúc thì rời đi.
Tả Dật sau khi nhận cuộc gọi của mẹ mình thì cho xe thẳng đến biệt thự. Vừa mở cửa bước xuống đã có người chờ sẵn ở đó:
"Cậu chủ đã về."
Tả Dật không nhìn người vừa rồi thẳng thừng đi trước. Vào nhà, Tả Dật đã thấy một người phụ nữ cùng một ngồi đàn ông đang ngồi ở phòng khách dường như chờ anh rất lâu. Thấy Tả Dật bước vào, người phụ nữ liền vội đi tới, giọng quan tâm:
"Con trai, con về rồi. Mau mau ngồi xuống."
Người đàn ông ngồi trên ghế sô pha thấy cảnh này liền nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
"Bà không cần phải vậy, nó có phải là khách đâu."
Thấy chồng mình quở trách, người phụ nữ liền nói:
"Nó là con trai tôi, con trai về đương nhiên là sẽ cao hứng rồi. Ông xem ông kìa."
Người đàn ông nghe vợ mình nói thì không nói được gì.
Tả Dật chứng kiến cảnh này, không có thái độ gì:
"Ba mẹ."
Tả Nghiêm ba anh nghe vậy thì đanh mặt:
"Anh cũng còn nhớ chúng tôi là ba mẹ anh cơ đấy."
Tử Kỳ mẹ Tả Dật nghe chồng mình nói vậy bèn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!