Xung quanh căn phòng bệnh lúc này như chứa một thứ cảm xúc lạ kì nhưng ngột ngạt, đủ để có thể xé rách tâm can của một người.
Nguyệt Độc Thất hiển nhiên tin những lời Hạc Cảnh Thần nói.
Không cần xét nghiệm dong dài, chỉ dựa vào những chi tiết Dư Miên đưa ra, nếu không phải là cô tự mình phủ nhận thì còn sai ở chỗ nào được?
Nguyệt Độc Thất thật sự chờ đợi, chờ đến khi kết quả này được đưa ra, ông ta, Nặc vân Quang ông ấy sẽ nói gì với cô đây?
Cuộc xét nghiệm ADN này cũng diễn ra khá nhanh, cả dàn người ngồi chờ một lát đã cho ra kết quả cuối cùng.
Lúc vị bác sĩ kia trở lại phòng bệnh của Nguyệt Độc Thất, trên tay còn cầm theo một tập giấy, trên tập giấy có đề dòng chữ "Xét nghiệm ADN".
Cả không gian như nín thở đi trước giây phút vị bác sĩ kia cẩn trọng đưa tập tài liệu cho Dư Miên.
Tất nhiên Dư Miên sẽ là người muốn coi đầu tiên.
Bà và con gái đã xa cách cả chục năm rồi.
Đôi bàn tay rút tờ giấy lớn từ trong chiếc bì xét nghiệm của Dư Miên run run.
Trong lòng bà vào thời điểm đó đã tuyên thề rằng, nếu Nguyệt Độc Thất không phải con gái bà, từ nay về sau không ai có thể là con gái bà nữa.
Đồng nghĩa với việc Dư Miên sẽ thừa nhận Nặc Tiểu Ưu năm đó đã tử nạn.
Khi Dư Miên để chiếc vỏ bì đựng giấy xét nghiệm qua một bên, bà cầm tờ giấy trắng chẳng khác nào giấy báo tử kia, đọc rất kĩ, rất chậm rãi từng chữ một như sợ sẽ bỏ sót một dữ kiện quan trọng nào đó.
Tựa đề được in đậm nổi bật hiện lên trước mắt Dư Miên, "Phiếu kết quả phân tích ADN
". Dời mắt dịch xuống dưới, bên dưới là một vài thông tin của Nguyệt Độc Thất và Nặc Vân Quang. Lại từ từ bà liếc mắt xuống thêm một chút đến dòng kết luận. Dòng chữ cũng được tự nhiên in đậm lên, nổi bần bật trước mắt Dư Miên:"CÓ quan hệ huyết thống: Cha
- con."
Trái tim đang đập loạn của Dư Miên như bị lệch đi một nhịp.
Đôi môi của bà bất giác cong lên thành một đường vòng cung hoàn hảo.
Mi mắt bà xuất hiện một giọt nước trong veo, rơi nhẹ nhàng xuống đôi má ửng hồng lên của Dư Miên.
Chính xác là cảm giác hạnh phúc khôn xiết!
Nặc Vân Quang nhìn biểu cảm kia mà mồ hôi tứa đấy vầng trán của ông.
Ông chậm rãi đi tới, cầm lấy tờ giấy mà Dư Miên đưa cho, đôi mắt đi trên từng con chữ nhỏ, đọc đến dòng kết luận khiến đôi tay ông run lên cầm cập.
Nguyệt Độc Thất và Hạc Cảnh Thần nhìn thôi cũng đoán được kết quả bên trong tờ giấy đó ra sao.
Nhưng cô chẳng thèm bận tâm đến, vì ngay lúc này trong đầu cô toàn là suy nghĩ: đến cuối cùng thì cha ruột cô lại vừa muốn giết cô ư?
Nguyệt Độc Thất cắn nhẹ môi, cô nắm chặt lấy gấu áo của Hạc Cảnh Thần.
Hắn lại ân cần vòng tay ôm trọn lấy cô.
Tống Y Du từ nãy đến bây giờ chẳng ai thèm để ý.
Nhưng thực tế là cô ta đã sợ đến trắng bệch người rồi.
"Tại sao? Tại sao đến cuối cùng tôi luôn thua cuộc?" Tống Y Du khẽ thì thầm với bản thân mình.
Nhưng cô ta quyết không cam chịu, cô ta không muốn thua cuộc trước bất cứ ai cả!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!