Nguyệt Độc Thất vừa nghe thấy liền tỉnh cả người.
"Gì cơ? Thật không?"
Hạc Cảnh Thần gật đầu , "Tuy nhiên, không được bỏ chạy! Nguyệt Độc Thất em biết mà, chạy khỏi tôi chỉ có một kết quả!"
Nguyệt Độc Thất đột ngột choàng tay qua cổ hắn, còn hôn một cái lên môi hắn: "Em hiểu rồi, chồng!
"Mấy lời ngon ngọt xuất phát từ miệng cô đã khiến hắn có chút kích động. Hắn khẽ nhếch mép, bỗng dưng bế xốc cô lên. Hắn đưa cô tới chỗ ghế sô pha, còn đặt cô nằm xuống. Nguyệt Độc Thất cảm thấy tình hình này có chút không ổn, cô liền nói:"Hạc Cảnh Thần, đang ở công ty đấy!"
Hạc Cảnh Thần với ánh mắt vô cùng gian tà, hắn cười nhạt, "Em lại nghĩ tôi làm gì?
"Nói rồi hắn lấy tay sờ vào gương mặt hồng hào của cô, có vẻ rất muốn nựng. Nguyệt Độc Thất ngờ nghệch, lẽ nào cô hiểu sai ý hắn? Hạc Cảnh Thần từ từ cuối mặt xuống khiến cô trong phút chốc giật nảy mình, nhưng hắn lại hôn lên trán cô một cái rồi đứng dậy,"Dù sao thì trang phục của em cũng chẳng tiện.
Tối nay tôi sẽ tính tiếp.
"Nguyệt Độc Thất giật mình cắn môi, mới đó mà cô đã có cảm giác cả cơ thể đang dần nóng lên. Cô thấy hắn bước tới bàn làm việc cũng nhanh chóng ngồi lại đàng hoàng. Đúng lúc đấy, nhạc chuông từ đâu lại phát ra, dồn hết mọi sự tập trung về thứ âm thanh đó. Cô thấy hắn còn chưa kịp giở tài liệu ra xem đã phải chú ý đến phía cô, cô giơ tay lên lắc lắc vài cái:"Chỉ là chuông điện thoại của em thôi, anh cứ làm việc!
"Nghe rồi hắn mới đảo mắt quay đi. Nguyệt Độc Thất rút từ túi quần chiếc điện thoại ra, màn hình hiển thị một dòng chữ màu trắng quen thuộc lại có ý nghĩa chấn động lòng người. Nguyệt Độc Thất như không tin vào mắt mình, cô ấn nhanh nút đồng ý còn chưa kịp để đầu dây bên kia ú ớ đôi lời đã hét toáng cả lên:"Tiệp Như?!"
Người ở phía bên kia màn hình ắt hẳn rất bất ngờ, phải dừng vài giây mới hồi âm lại cho Độc Thất:
"Tiểu Độc Nữ! Tớ về rồi!"
Nguyệt Độc Thất vừa bắt lấy thứ thông tin vừa truyền đến tai mình mà như nghe không rõ còn đột ngột đứng phắt lên, hỏi lại thật to: Sao?! Cậu về rồi?!
Đến đường này thì Hạc Cảnh Thần không thể không chú tâm, từ nãy đến giờ cô nhìn rất xung sức đã khiến hắn không thể rời mắt đi.
Giờ đây cô còn hét lớn như vậy, hắn cũng không phải loại người vô cảm xúc mà không để ý.
Giác ngộ ra mình đang làm phiền hắn, cô hạ điện thoại xuống, lấy tay che phần loa lại, nhỏ giọng: "Anh làm việc đi, em ra ban công.
"Hắn chỉ gật đầu rồi tiếp tục làm việc. Cô chầm chậm đi ra ban công phía sau của căn phòng, đồng thời đưa điện thoại lên nghe."Có chuyện gì vậy Tiểu Độc Nữ? Sao cậu không nói gì.
"Người bên kia hỏi. Nguyệt Độc Thất đợi ra tới ban công, đóng cửa lại mới trả lời:"Ban nãy đang ở phòng làm việc, tớ lại hồ đồ hét hơi lớn, có chút phiền."
Người được cô gọi là Tiệp Như thắc mắc:
"Làm việc? Chẳng phải sau khi kết hôn cậu được chăm như công chúa, một bước chân cũng không chạm đất đá ư?"
Nguyệt Độc Thất ngước mắt lên nhìn trời, bầu trời hôm nay rất trong xanh, từng gợn mây mỏng trôi lềnh bềnh tựa như một bức tranh an yên mang màu cuộc sống.
"Tớ không thích bị như vậy, Tiệp Như.
"Cô đáp. Tiệp Như không trả lời ngay, lại bàng hoàng suy nghĩ:"Hạc Cảnh Thần cho cậu ra ngoài chơi hả?"
Nguyệt Độc Thất bật cười,
"Trước đây tớ từng bỏ trốn khỏi hắn, còn cố tình trốn thật kĩ. Hắn lục tung thành phố Chỉ Chân song lại vô cùng tức giận. Cậu nghĩ từ ngày hôm đó, Hạc Cảnh Thần sẽ để tớ tự do bay lượn?"
Tiệp Như bên kia xoa xoa cằm, cô tán thành:
"Cũng phải. Vậy bây giờ cậu ở đâu?"
"Ở công ty của hắn." Nguyệt Độc Thất đáp.
"Sao!? Hắn cho cậu ra ngoài thật rồi à?" Cô đoán là Tiệp Như rất bất ngờ, từ qua điện thoại mà cô vẫn nghe được tiếng đứng phắt dậy đập bàn của cậu ấy.
"Ừ, đúng là từ sau này tớ sẽ được đến công ty cùng hắn." Nguyệt Độc Thất gật đầu, rồi cô lại tiếp lời:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!