Tống Y Du không biết từ đâu đùng đùng xuất hiện làm Nguyệt Độc Thất bị dọa cho phát giật mình.
Dư Miên mặt mày đã tối sầm lại, bà nhìn Tống Y Du đang ngồi bệch dưới nền nhà, ánh mắt lạnh lùng hoàn toàn khác xa với lúc bà nhìn Nguyệt Độc Thất: "Ai là mẹ cô?
"Tống Y Du trong thâm tâm vốn không coi trọng Dư Miên. Lấy lòng Dư Miên cũng chỉ là một trong những kế hoạch nhỏ để cô ta bình yên sống lại Nặc gia. Ả sợ xanh mặt, nhào tới nắm lấy đôi bàn tay của Dư Miên đang đặt trên tay Nguyệt Độc Thất:"Mẹ! Người không thể ruồng bỏ con như vậy!"
Nguyệt Độc Thất cau mày, rốt cuộc tình hình này là gì? Tống Y Du từ khi nào lại đến bệnh viện chứ? Chuyện giữa cô và cô ta vẫn còn chưa xong đâu.
"Chát!"
Một bạt tai vừa giáng xuống đôi má trắng nõn của Tống Y Du.
Dưới sự ngỡ ngàng của Nguyệt Độc Thất và sự lạnh lùng mà Dư Miên dành cho ả, ả ngã sóng soài xuống đất.
Chắc kiếp này Tống Y Du phải có liên kết mãnh liệt với đất mẹ lắm mới năm lần bảy lượt tiếp xúc với nền đất thế kia.
Nguyệt Độc Thất mém thì quên luôn cả chuyện cô ta và Nặc Vân Quang sai người bứt chết mình trong nhà kho.
Hôm nay lại tự mình tìm tới, có vẻ rất lo lắng rằng một ngày Dư Miên sẽ hoàn toàn quan tâm đến Nguyệt Độc Thất.
Đến lúc đấy Tống Y Du chỉ biết cạp đất mà ăn.
Dư Miên ngay từ đầu rất ghét bỏ kẻ giả danh con gái bà để làm chuyện vô liêm sĩ, giết hại người khác.
Huống hồ Tống Y Du lần này mặt dày như vậy.
Bà là lần đầu xuống thẳng tay.
"Cô còn biết vác mặt tới đây?
"Âm giọng của bà Dư Miên trở nên lạnh ngắt. Tống Y Du nhìn Dư Miên đầy vẻ hoảng sợ lại nhìn sang Nguyệt Độc Thất bằng ánh mắt căm giận. Nguyệt Độc Thất nhìn ả vô cảm. Cô đưa tay chạm nhẹ vào bụng mình, cuối cùng quyết định bước xuống giường đến gần chỗ Tống Y Du. Ngồi xuống trước mặt cô ta, cô nhướng mày:"Tôi tưởng giết người không được xong cô phải trốn tránh đi rồi chứ?
"Có thể ở một phương diện nào đó ả sẽ không sợ hãi trước Nguyệt Độc Thất. Nhưng ả cũng cần phải nghĩ được rằng, Hạc Cảnh Thần sẽ tìm tới ả để tính sổ bất cứ lúc nào hắn muốn. Tống Y Du nghiến răng nhìn cô:"Đồ lòng dạ rắn độc! Đến mẹ tôi bây giờ cô cũng cướp được!
"Nguyệt Độc Thất hơi ngạc nhiên trước câu nói này của Tống Y Du. Dù sao trong phòng chỉ có ba người, cô ta diễn mấy kiểu này làm cái quái gì vậy? Cô nhếch môi, cười nhạt nhoà:"Rắn độc cũng được.
Nhưng là do cô xui! Tôi chẳng làm gì cả." Bĩu môi, đảo mắt lên trời rồi lại nhìn xuống Tống Y Du, hắng giọng:
"Còn cô nữa. Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua chuyện cô muốn kêu người ép đánh mẹ con tôi!"
Tống Y Du có tính kế giết người diệt khẩu xong mà còn không nhớ ra được.
Ả sững sờ, mãi đến khi Nguyệt Độc Thất đã đứng thẳng lên nhìn ả dưới sàn, Tống Y Du còn chưa kịp hoàn hồn.
"Chơi đùa vậy là đủ rồi, Tống Y Du!"
Dư Miên lên tiếng, từng lời nói bà oang oang giữa căn phòng:
"Rời khỏi cái danh xưng của con tôi đi. Nó khiến tôi cảm thấy ghê tởm!"
Tống Y Du như bị tạt một gáo nước nóng vào mặt.
Trong lòng thì điên tức nhưng ngoài mặt thì giả vờ sợ hãi, khóc thét: "Không! Mẹ! Mẹ phải tin con chứ! Con thật sự là con gái của mẹ mà!" Cô ta quấn lấy chân của Dư Miên, liên tục kêu gào.
Dư Miên chán ghét đá chân ra, bỏ sang chỗ khác đứng.
Thôi không xong rồi! Nếu Dư Miên thật sự nhận Nguyệt Độc Thất là Nặc Tiểu Ưu thì cô ta chẳng còn gì nữa.
Có khi còn bị liệt thêm tội lừa gạt Nặc Vân Quang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!