Chương 41: Rắp Tăm Muốn Giết Người

Hạc Cảnh Thần lái xe thẳng đến công ty, cả ngày hôm nay tâm trạng hắn gần như rất tệ.

Lúc bước xuống xe tiến vào trong cũng tệ như vậy, ánh mắt hắn lạnh lùng như muốn băm da xẻ thịt những kẻ đắc tội với hắn.

Hạc Cảnh Thần nhận được cuộc gọi từ Võ Tinh Huy báo với hắn có chuyện gấp cần hắn xử lí.

Nếu không phải vì cuộc gọi này thì có lẽ hắn đã có thể nói với cô thêm vài điều nữa.

Hạc Cảnh Thần đi thẳng vào thang máy, ấn số tầng của hắn, đợi cho thang máy chạy lên.

Lúc hắn bước chân ra khỏi thang máy bỗng nhiên đã có một vật thể lạ nhào tới chỗ hắn.

Hắn chau mày, lập tức nhanh như chớp tránh sang một bên.

Nhìn lại, hoá ra vẫn là Tống Y Du.

Cô ta bầu bì nặng bụng cũng còn dã tâm chạy đến đây quấy rối hắn, đúng là không biết nói gì hơn.

Nhưng Hạc Cảnh Thần cũng có thể nhận ra được, nơi nào có Tống Y Du nơi đó ắt sẽ có hình bóng Nặc Vân Quang đi theo.

Thật mù quáng!

Hạc Cảnh Thần xem cô ta như không khí, một mực bước đi vào văn phòng.

Tống Y Du tức khắc khó chịu ra mặt, cô ta vẫn cứ dùng chiêu cũ, kéo tay hắn lại.

"Hạc Cảnh Thần, anh nghe em nói đã."

Hạc Cảnh Thần cười vô vị, "Từ trước đây nay tôi đều không muốn nghe cô nói!"

Tống Y Du thấy tay hắn đang có ý định rút ra, cô ta giữ chặt hơn còn lấy tay hắn chạm vào bụng cô.

"Hạc Cảnh Thần, hôm nay em không mặc đồ như thường lệ, anh cũng không nhận ra sao?

"Đúng là Hạc Cảnh Thần không nhận ra, nói đúng nhất là không thèm nhận ra. Tống Y Du ngày thường thích mặc đồ hở hang, bó hết cả vào cơ thể đến bao nhiêu thì hôm nay đột ngột mặc đầm bầu rộng thùng thình. Hạc Cảnh Thần tối sần mặt, hắn hất tay thật mạnh cô ta ra, lại theo thói quen rút từ trong túi quần một chiếc khăn tay nhỏ, lau lau:"Cô bớt đê tiện lại một chút sẽ tốt với thế giới này hơn."

"Anh..

"Tống Y Du bị đẩy cho ngã vài bước về sau, mở miệng muốn nói gì thì hắn đã mở cửa văn phòng đi vào rồi. Lúc Hạc Cảnh Thần bước vào trong còn khoá luôn cả cửa lại. Hắn đùng đùng đi tới bàn làm việc, kéo ghế ngồi xuống, còn chẳng thèm liếc mắt tới một người khó khăn đang ngồi tự nhiên trên ghế sô pha tiếp khách phòng hắn. Hạ Trạch khẽ hắng giọng,"Nặc Vân Quang ông ấp úng cũng lâu như vậy rồi.

Cảnh Thần đã tới theo ý ông, ông có gì thì nói luôn đi.

"Chính Nặc Vân Quang đòi gặp mặt trực tiếp hắn lần nữa, cũng chính ông ta bảo rằng sẽ nói chuyện đàng hoàng cho đến khi Hạc Cảnh Thần tới công ty. Lúc bấy giờ hắn mới liếc mắt sang ông Nặc đang thư thả bên kia,"Ông muốn nói gì?"

Ông ta lại rất có ý đồ muốn níu kéo thời gian:

"Đường đường là một Hạc tổng giám đốc của tập đoàn Hạc thị mà hôm nay lại không đến công ty? Phải để tôi trải thảm mời cậu, cậu mới đến."

Hạc Cảnh Thần nhếch môi cười khẩy, "Nếu ông muốn làm thế thì cứ việc làm đi.

"Nặc Vân Quang khó chịu trước thái độ bất cần của Hạc Cảnh Thần. Nhưng ông ta trông giống như vì miếng cơm sẽ không tiếc thương lời đường mật nói chuyện với hắn."Hạc Cảnh Thần này, tôi biết cậu là tổng tài anh minh, cao cao tại thượng.

Chẳng lẽ một chút lòng thương cậu cũng không thể bỏ ra được?" Ông ta văn vẽ nói vòng nói vẹo trên trời dưới đất, cuối cùng mới nói chính vào chủ đề:

"Cái bụng của Nặc Tiểu Ưu đã bốn tháng hơn rồi, con bé không thể mặc đồ tuỳ ý nữa. Dạo gần đây tâm trạng của con bé cũng trở nên thất thường. Mỗi đêm có sấm chớp bão bùng đều hù doạ con bé sợ đến phát khóc. Con bé hiện tại rất cần một tấm chồng để bảo vệ."

Võ Tinh Huy từ nãy đến giờ đứng bên cạnh không lên tiếng là vì không muốn để tâm đến người như Nặc Vân Quang, nhưng ông ta thậm chí nói ra mấy chuyện này, Hạc Cảnh Thần chưa phát bực trước cậu ta đã bực lên rồi:

"Này, ông cũng không tiết chế được một chút lòng tham của mình à? Thương con cũng là lý do điên rồ quá rồi đó!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!