Chương 29: Tôi Cũng Biết Đau Lòng

Nguyệt Độc Thất thấy mình sắp tiếp đất không an toàn, lúc gần ngã xuống cô chợt nhớ ra đứa bé đang nằm trong bụng mình.

Bản năng của một người mẹ trỗi dậy khiến Nguyệt Độc Thất lấy một tay chống xuống đất, tay còn lại ôm chặt bụng mình không buông.

Cô té một tiếng: "Rầm!" thật to như thể cả tầng này ai cũng có thể nghe được.

Nhưng tiếc thay hiện tại ngoài cô và Tống Y Du ngoài hành lang và Hạc Cảnh Thần ngồi trong phòng cách âm thì không ai có thể nghe thấy chấn động vừa qua.

Cơm hộp mà Nguyệt Độc Thất dành cả buổi trưa để nấu nướng cũng văng ra một bên.

May mà cô buột rất chặt cộng với cơm hộp chắc chắn nên không có gì rơi ra.

Cô đau đớn vật vã trên nền đất, cô gắng với tới lấy hộp cơm đã rồi đứng dậy thì đột nhiên Tống Y Du bước đến.

Ả lấy đôi giày cao gót cao tận chừng ba bốn phân của mình giẫm lên đôi bàn tay xinh đẹp của Nguyệt Độc Thất.

Gót giày nhọn hoắc cứa vào tay cô đau điếng.

Cô ngước mặt lên trừng mắt với Tống Y Du, "Cô điên rồi à? Mau thả ra!"

Nhưng đáp lại cô là vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Tống Y Du: "Sao nào? Chưa từng phải nhìn tôi bằng cách này chứ gì?" Nói rồi cô còn nghiến thêm gót giày xuống khiến tay Nguyệt Độc Thất như bị hàng ngàn mũi kim đâm lên.

"Người đàn bà hách dịch này!

"Cô mắng Tống Y Du một tiếng, tay còn lại nhanh chóng nắm lấy cổ chân cô ta kéo một cái thật mạnh. Tống Y Du bị Nguyệt Độc Thất kéo chân liền ngã về đằng sau. Cú ngã của cô ta đúng là chẳng thua kém về khoảng âm thanh như Nguyệt Độc Thất, mông cô ta chạm đất có vẻ vô cùng đau đớn."Cô muốn tôi chơi với cô đến mức điên loạn rồi phải không?

"Nguyệt Độc Thất nhíu mày hét vào mặt Tống Y Du. Không trễ nãi, cô tháo ngay đôi giày cao gót chết tiệt của cô ta ra một cách mạnh bạo, ném thẳng vào người Tống Y Du."Tôi không biết cô mang thai là thương con cô hay lấy con cô ra để phá vỡ gia đình người khác nữa.

Đều là bụng mang dạ chửa mà xem cô mang mạng sống của con mình ra làm trò đùa với đôi guốc cao tám phân kìa!" Nguyệt Độc Thất cười chế giễu Tống Y Du đang đau đớn xoa mông.

"Cô im miệng ngay cho tôi! Cô có tư cách gì mà dám phán xét Nặc Tiểu Ưu tôi chứ?!" Tống Y Du la loạn lên.

Nguyệt Độc Thất không thèm bận tâm đến ả ta nữa.

Vừa lúc cô định chống tay đứng dậy thì phát hiện truyền từ tay mình đến là một cơn đau chát chúa, tay cô đang chảy máu!

Không phải kiểu máu chảy be bét quá nhiều, vết máu xuất phát từ cả hai nơi.

Một là chỗ bàn tay do bị chiếc guốc nhọn của Tống Y Du giẫm lên.

Hai là phần cánh tay trầy xước do ban nãy cô lấy tay chống đỡ cho bụng không va xuống đất.

Đang không biết tính sao thì một giọng nói đằng trước không rõ là của ai phát ra:

"Hạc tổng, hình như ban nãy tôi nghe ở ngoài có tiếng động gì đó. Để tôi xem thử!"

Vừa mới kết thúc câu nói thì một cậu nhân viên từ trong văn phòng của Hạc Cảnh Thần bước ra.

Và y như rằng cảnh tượng trước mặt đã khiến cậu ta sững cả người.

.. Hai.. hai người?

Thấy rất lâu mà không ai lên tiếng, một giọng nam quen thuộc khác truyền tới: "Có chuyện gì vậy, cậu Mặc?"

Nguyệt Độc Thất nhận ra đó là giọng của hắn nhưng nhìn thấy Tống Y Du đang có ý định giả vờ giả vịt như người bị hại thì cô cũng nằm yên dưới đất luôn.

"Muốn chơi với tôi? Tôi chơi tới bến với cô!"

Như dự đoán hắn đường đường bước ra từ căn phòng làm việc ấy, phong thái uy nghiêm, lạnh lùng, cao ngạo như thường ngày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!