Chương 24: Mạch Cẩm Là Người Xấu

"Từ nay cô ấy sẽ thay dì Lâm chăm sóc con, con gái. Cô gái này tên là Mạch Cẩm." Bà Hạc dõng dạc nói.

Nguyệt Độc Thất đang ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây mà nhìn sững.

Chưa gì đã tìm được người giúp việc mới cho cô rồi, còn rất trẻ nữa?

Cô nhìn người đang đứng trước mặt.

Nói trẻ thật sự không ngoa khi cô ấy chỉ trạc tầm hai mươi lăm trở lên.

Nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc, một nụ cười thân thiện cũng không có.

Nguyệt Độc Thất ho khẽ,

"Xin chào. Cô là Mạch Cẩm?"

Cô gái tên Mạch Cẩm kia từ nãy đến giờ chỉ toàn cúi đầu xuống đất, một cái liếc nhìn cũng không thèm để ý đến Nguyệt Độc Thất, nghe cô gọi mới ngẩng đầu lên.

Dung mạo rất ưu tú, nhìn qua không nghĩ đây sẽ là người giúp việc.

Cô thấy cô ấy cũng không có gì đáng nghi ngờ, cộng với dạo gần đây cô ốm nghén bắt đầu nhiều, lại không muốn phiền Tiệp Như chạy qua chạy về nên gật đầu đồng ý với bà Hạc.

Bà Hạc thì có vẻ rất tin tưởng Mạch Cẩm.

Từ lúc có Mạch Cẩm chăm sóc cho cô thì tần suất lui tới của Hạc lão phu nhân ít đi thấy rõ.

Mấy ngày đầu thì Mạch Cẩm làm việc rất chăm chỉ.

Không chịu để cô làm bất cứ điều gì.

Một mình cô ấy giặt đồ, phơi quần áo, đi chợ rồi dặn dò bếp trưởng những món ăn ít nghén khiến Nguyệt Độc Thất rất ưng ý.

Cho đến một hôm khi cô không ngủ được, hắn lại báo rằng sẽ tan làm rất khuya nên cô đành xuống phòng khách đợi hắn.

Nguyệt Độc Thất vịn tay vào lan can đi từng bước, yên vị trên sô pha mới thở phào.

Cô nhìn ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ.

Bên ngoài ngoại trừ ánh đèn đường lờ mờ thì mọi ngóch ngách đều tối om.

Nhất thời có hơi khát nước, cô định đi lấy nước thì từ trong bếp bỗng dưng xuất hiện một bóng đen.

Nguyệt Độc Thất hơi sững người.

Vì sợ ảnh hưởng đến người làm mà cô không bật điện, giữa gian phòng tối mịt với cái bóng ấy thật không thể khiến người ta bình tĩnh nổi.

Cô hé môi: "Ai đấy?

"Vẫn không có tiếng trả lời, cái bóng lại dường như luôn đứng im một chỗ. Tim cô bất đầu đập thình thịch, cô để tay lên ngực xoa xoa."Ai vậy!? Sao không lên tiếng?

"Sống trong Hạc gia hai năm, nếu có ma thì chẳng lẽ đến bây giờ mới gặp? Nguyệt Độc Thất nút nước bọt một cách nặng nề, cô nhấc chân lên đi xuống bếp. Cái bóng càng lúc càng gần.."Rầm!

"Nguyệt Độc Thất ngã nhào xuống đất, may thay là ngửa ra đằng sau nên chỉ có mông chạm đất đau điếng. Nguyệt Độc Thất trợn mắt,"Mạch Cẩm?!

Cô làm gì giữa đêm khuya vậy?

"Trước mắt Nguyệt Độc Thất là Mạch Cẩm ăn mặc đồ của người giúp việc, tóc thả loà xoà, gương mặt lạnh lùng không thiện cảm. Nếu không phải Nguyệt Độc Thất bản năng vô hiệu hoá với phim ma thì chắc cô đã bị dọa cho ngất xỉu. Mạch Cẩm hơi cau mày,"Cô chủ?"

Đến bây giờ mới chịu nói cơ à? Nguyệt Độc Thất tức cười: "Mạch Cẩm cô làm sao đấy? Cô đứng không không trong bếp thế này là muốn dọa ai vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!