Chương 13: Hổ Giấy Yếu Ớt

Chỉ sau khi hắn suy nghĩ đến lý do để cô có thể tức giận thì từ màn hình bất ngờ vang lên giọng của người phụ nữ liên tục keo réo tên hắn.

Trong phút chốc Hạc Cảnh Thần và Hạ Trạch đồng thời sững người, quay mặt nhìn nhau.

Hạ Trạch giọng hơi run, anh ta hỏi: "Chắc đây là chị dâu của tôi?"

Hạc Cảnh Thần chau mày, "Đây không phải nhà tôi, tôi cũng chưa từng nhớ mình đã làm gì ở căn phòng này."

Hạ Trạch nhìn lại vào máy tính, đột ngột trợn ngược hai mắt lên, cậu ta chỉ chỉ vào màn hình với biểu cảm ngơ ngác: "Cảnh Thần nhìn xem!

"Hắn xoay đầu nhìn lại, tức khắc nhìn rõ hơn cô gái đang nằm dưới thân thể của người đàn ông và liên tục kêu tên hắn chính là Tống Y Du! Hắn đập thật mạnh tay lên bàn, mặt mũi sa sầm. Cũng chưa được mấy giây sau, gương mặt người đàn ông lờ mờ hiện ra. Còn khiến bọn họ ngạc nhiên hơn rằng gương mặt đó thật sự là hắn - Hạc Cảnh Thần! Xem ra cô thật sự đã xem chiếc USB này và đùng đùng nổi giận. Hạ Trạch quay mặt sang nhìn hắn, cậu ta lớ ngớ hỏi:"Chuyện này là sao đây? Cậu thật sự đã làm tình với Tống Y Du?"

Hạc Cảnh Thần nghe thấy thế liền trừng mắt, "Tôi chưa từng làm chuyện này! Cậu nghĩ tôi thật sự không hiểu vợ mình thích gì, ghét gì hay sao?"

Cậu bạn Hạ Trạch gãi gãi đầu,

"Xin lỗi, tôi chỉ hơi sốc chút. Vậy thì.. e là Tống Y Du đã đến đây và cố tình để Nguyệt Độc Thất xem nó."

Hắn đồng tình gật đầu, tuy không biết bằng cách nào mà ả ta tạo ra được đoạn phim thật như vậy.

Nhưng không duy cô, bất cứ ai xem đoạn ghi hình này cũng dễ dàng nghĩ là thật.

Hắn đau đầu suy nghĩ,

"Nếu không tìm ra được cơ sở xây dựng đoạn phim này thì không thể chứng minh cho ai cả. Có lẽ Tống Y Du đã có kế hoạch gì đó và đã tiến hành thực hiện rồi. Ngày mai cậu gọi Võ Tinh Huy lên công ty tôi, cho cậu ta xem. Tôi sẽ đến công ty trễ một chút."

...

Sáu giờ sáng, khi mặt trời chỉ mới lờ mờ đi từ đỉnh núi lên.

Nguyệt Độc Thất hơi cau mày, mí mắt nặng nề của cô khẽ run run.

Đầu cô đau buốt, giật mạnh lên từng cơn như muốn xé nát mọi tinh tuý bên trong.

Nguyệt Độc Thất khổ sở ngồi dậy, thấy một bên tay của mình tê cứng.

Chậm rãi nhìn về hướng đôi bàn tay hơi đau ấy.

Hạc Cảnh Thần hắn đang tựa đầu vào tay cô ngủ, nét mặt trông có chút căng thẳng.

Nhìn hắn lúc này thật khiến lòng cô rung rinh, cô biết mình là vì tàn dư đau khổ tối qua mà mệt mỏi, có lẽ hắn đã thức suốt đêm lo lắng.

Nhưng chỉ mới nhớ đến đây, Nguyệt Độc Thất đã dật mạnh tay ra làm hắn bất ngờ tỉnh giấc.

Cô nhíu mày, "Anh đang làm gì?"

Hạc Cảnh Thần thấy cô đã tỉnh, vội vàng đứng dậy hỏi han:

"Em không sao chứ? Còn chỗ nào khó chịu không? Đừng giấu, mau nói tôi biết! Tôi còn dặn Hạ Trạch mang thêm thuốc cho em!"

Nguyệt Độc Thất cười nhạt, nhìn hắn với đôi mắt rất kì lạ, cảm giác vừa chán ghét, vừa khinh bỉ:

"Có! Tôi toàn thân đều nhức nhói. Đặc biệt là mắt tôi đang rất ngứa ngấy!"

Nhận ra qua giọng nói của cô có sự tức giận, hắn đứng hình giây lát.

Nhìn cô không nói nên lời.

"Anh đang lừa tôi điều gì phải không, Cảnh Thần?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!