Nguyệt Độc Thất để điện thoại xuống bàn, mặt mũi sa sầm nhìn Tiệp Như.
Nét mặt của cô nàng rất ư là không vui.
Lẽ rằng là vì mối quan hệ giữa Tiệp Như và Võ Tinh Huy đang ngày một xấu đi rất nhiều.
Nguyệt Độc Thất đưa tách Latte đã nguội lên môi, nhấp một chút,
"Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho mình nhé. Đồ đạc có cần mình phụ không?"
Tiệp Như nhìn cô mỉm cười,
"Cậu cứ nghĩ ngơi đi. Đồ đạc tớ đã nhờ người dọn dẹp ra rồi."
Cô vẫn còn trầm tư suy nghĩ.
Đúng là oan gia thì ngõ hẹp.
Lại không biết, Võ Tinh Huy anh ta là người bạn tốt sống ở nửa vòng trái đất bên kia của Hạc Cảnh Thần.....
Chẳng mấy chốc, cả cô và Tiệp Như đều đã thấm mệt, hai người tạm biệt nhau song thì ai về nhà nấy nghỉ ngơi.
Tiệp Như đi cả một quãng đường xa xôi về nước đã rất uể oải, Nguyệt Độc Thất dậy từ sớm còn chạy tới chạy lui nên giờ không còn chút sức lực.
Cô leo lên xe nghỉ một chút, tự nhủ về đến nhà sẽ ngủ bù một giấc.
Nhưng dè đâu, người tính không bằng trời tính.
Nguyệt Độc Thất về tới nơi, chỉ mới đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy chuyện không muốn nhìn.
Tống Y Du ban ngày ban mặt vẫn thích ăn mặc hớ hênh, ngồi trên chiếc ghế sô pha trong nhà cô, còn hớp từ từ từng ngụm trà, ra vẻ quý phái, thanh cao.
Nguyệt Độc Thất thấy cảnh này liền không chịu nổi, cô nửa bước cũng không muốn vào trong.
Cô nhíu mày, đứng chực ở bên ngoài.
Đúng lúc ấy, quản gia và dì Lâm từ dưới bếp đi lên, thấy Thiếu phu nhân cứ mãi không vào nhà thì lật đật hỏi: "Thiếu phu nhân sao cô cứ đứng ở đó thế?"
Dì Lâm nhìn thấy sắc mặt của cô cũng kém đi hơn so với khi sáng, cũng rất ân cần quan tâm:
"Cô ắt hẳn là rất mệt rồi. Vào nghỉ ngơi một chút đi chứ ạ?"
Nguyệt Độc Thất nghe vậy liền buồn quá mà bật cười, nụ cười chứa đầy hàm ý sâu xa, vừa khinh bỉ vừa chê cười,
"Chỉ là cảm thấy trong nhà có một luồng không khi đã bị ô nhiễm. Tức thì chẳng muốn vào."
Nghe ra giọng mỉa mai cực nặng của cô, Tống Y Du giận đỏ cả mặt, cô ta đứng phắt dậy, quát lên: "Nguyệt Độc Thất cô có ý gì?!"
Cô nhếch mép nhìn ả ta, "Ý gì chẳng lẽ Tống tiểu thư còn không rõ? Không ngờ não của cô cũng ngắn như vậy."
Tống Y Du lại chứng nào tật nấy, giận quá hóa thẹn, cô ta cứ ú ớ không thành lời, Cô.. cô...
Nguyệt Độc Thấy nhìn cô ta không cảm xúc, giác ngộ ra điều kì lạ, cô cất tiếng lên:
"À mà lẽ nào Tống tiểu thư về nhà đã chịu tìm hiểu về tôi rồi? Họ tên tôi cuối cùng cô cũng biết."
Nguyệt Độc Thất nói không hề sai, từ sau hôm bị cô hành hạ ở công ty, Tống Y Du trở về liền sai người đi điều tra thông tin về cô.
Có điều thông tin moi móc được không hề nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!