Kỷ Thiên rời đi, bóng dáng cô đơn thẫn thờ in mãi vào tim của Diệp Yến.
Cô biết mình làm như vậy là tuyệt tình, nhưng mà cô còn cách nào sao?
Nếu như anh ở lại, cô thân là cảnh sát, có thể không bắt anh sao? Cô buộc phải đuổi anh đi, còn lại, tự cô sẽ giải quyết chuyện này thật tốt.
Cô không muốn cảnh sát tra đến Kỷ Thiên, bởi vì anh là người đầu tiên chạm đến trái tim cô.
Cô làm sao có thể chống mắt lên mà nhìn anh vào tù.
Kỷ Thiên vừa rời khỏi chưa đầy ba mươi phút thì cảnh sát ập vào.
Lại chỉ bắt gặp năm cái tên bị bắn chết và Diệp Yến bị thương.
Dĩ nhiên mọi chuyện đã được Diệp Yến xử lý hết, tất cả đều quy về một chuyện là cô bị trả thù, là tự vệ nên mới bắn chết năm người kia.
Dĩ nhiên cô là cảnh sát, có quyền dùng súng trong tình huống khẩn cấp.
Nếu ở trên có lệnh xuống, cùng lắm cô bị giáng chức mà thôi.
Chuyện tạm dừng lại đó, Diệp Yến theo cảnh sát về trụ sở, sau đó tự mình đến bệnh viện quân y để lấy đạn ra.
Rất may viên đạn chỉ phạm phải mô mềm, không nguy hiểm.
Rời khỏi bệnh viện Diệp Yến nhìn điện thoại đã là gần ba giờ chiều, vụ mưu sát sáng nay, năm người đã chết kia vẫn còn đang được điều tra, cũng ổn vì cô xử lý tất cả hết rồi, nên mọi thứ đều không liên quan đến Kỷ Thiên.
Ngồi trong xe trên đường quay về nhà.
Bạn thân của cô là bà chủ khách sạn Khải Hoàn, tên là Chung Thanh Thanh đưa cho Diệp Yến một tập tài liệu vừa tra được.
"Của cậu nhờ mình đây."
Chung Thanh Thanh thở dài, Diệp Yến con bạn thân của cô dây vào ai không dây, lại đi dây vào cậu ấm nhà họ Kỷ.
Nhà họ Kỷ, tựa như đại dương không thấy đáy, ngay cả cảnh sát cũng mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ bọn họ.
Con nhỏ bạn cô hay rồi, không biết gì về hắn ta, còn bày đặt chính nghĩa bảo vệ người ta.
Chung Thanh Thanh không vui nói:
"Yến Yến, cậu sao ngốc thế, một mình chịu hết trách nhiệm, cậu bị tinh ***** lên não rồi đúng không? Nhìn xem cậu làm chuyện vô ích rồi đấy. Người ta lại cậu ấm của Kỷ Gia, ba cậu ta là lão trùm mafia đó."
Diệp Yến nắm chặt tập tài liệu mà cô vừa nhờ Chung Thanh Thanh nhờ quan hệ mà điều tra về Kỷ Thiên, cả người mệt mỏi nói:
"Đừng có nói bậy, chẳng liên quan gì đến cậu hết, mình tự có chừng mực."
Chung Thanh Thanh bĩu môi,
"Ừ, có chừng mực, có chừng mực cái đầu cậu, dâng tận miệng người ta, người ta gây hoạ, cậu đứng ra rồi là lãnh đủ, má ơi, sao tự nhiên lại dại zai như vậy thế, cứ độc thân không phải tốt sao?"
Diệp Yến cười khổ,
"Cậu thử yêu thật tâm một ai đó đi, cậu cũng sẽ lựa chọn như mình thôi."
Chung Thanh Thanh lái xe, thở phì phò, tức mà không nói được,
"Được rồi, cậu thì nói cái gì cũng đúng, cái tên chó chết kia đúng tra nam, lại còn ngốc chết, đuổi đi liền đi, đàn ông gì mà tự ái cao như vậy? Đúng là cái loại cấu ấm khó chiều!"
Diệp Yến mệt mỏi không đáp lại Chung Thanh Thanh, cô lật cái tập hồ sơ kia ra, càng đọc mà tim càng thắt lại, Kỷ Thiên 33 tuổi, con trai độc nhất của chủ tịch tập đoàn Kỷ Niệm Hy, Kỷ Diên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!