Chương 40: Chỉ Có Một Mình Tôi Mới Có Quyền Bắt Nạt Em

Nam Vĩ nửa tin nửa ngờ, năm xưa Nam Ngữ đột ngột rời đi, sao bây giờ nó lại đột nhiên quay trở về?

Nam Xuyên bắt được vẻ mặt ngờ vực đó của ông ta bèn nhân cơ hội nói tiếp

"Ba, con ả đó còn nói rằng đây mới chỉ là khởi đầu thôi, nó quay về là muốn đòi lại tất cả…"

"Đòi lại tất cả?" Ông ta nhếch mép cười khẩy "Đừng hòng!"

Nam Vĩ dành hơn nửa cuộc đời ở cái nhà này mới có thể có được ngày hôm nay, ông ta phải chịu biết bao điều tiếng, tủi nhục, ăn bám nhà vợ, bây giờ con nhỏ đó muốn quay về lấy lại tất cả ư?

"Tao sẽ không bao giờ để nó đạt được mục đích đó!"

Nam Xuyên đánh mắt ra hiệu cho Nguyệt Mỹ, bà ta ngọt ngào ôm lấy cánh tay ông ta, lời nói ra đầy ám chỉ.

"Vĩ, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Nhà họ Phó mà biết thì nhất định cũng không để yên, không thể để Nam Xuyên bị đuổi khỏi đó được."

"Tất nhiên là như thế, Nam Xuyên, biết điều thì mau về xin lỗi Phó Từ đi, đừng tưởng tao không biết mày làm loạn lên ở công ty nó, nếu không thì đừng trách tao."

Nam Xuyên đờ người, ánh mắt Nam Vĩ cực kì lạnh lùng, bao nhiêu năm qua cô ta cứ nghĩ Nam Ngữ đi rồi thì mình sẽ được yêu thương, nhưng thực ra không phải.

Người cha tưởng chừng như hết mực yêu thương cô ta trước mặt đây thực chất chỉ nghĩ đến lợi ích mà thôi.

"Mày còn giương mắt lên mà nhìn hay sao?"

Cô ta chậm rãi đứng dậy từ trên đất, giọng nói lạnh ngắt

"Ba, chỉ cần ba cho con một trăm vạn, con sẽ quay trở về xin lỗi Phó Từ đúng như ý ba muốn."

"Mày dám trả treo với tao à?!"

Nam Vĩ lại định giơ tay lên tát cô ta nhưng Nguyệt Mỹ ở bên cạnh đã kịp ngăn lại.

Nam Xuyên đứng im không né tránh, Nam Vĩ tức đến nỗi ngón tay chỉ vào mặt cô ta cũng run rẩy.

"Mày gây chuyện xong quay về đòi tiền tao? Được... tao đưa cho mày, nhưng tao sẽ không để yên chuyện này đâu, nếu như mày không trả lại cho tao được một trăm vạn thì đừng trách tao đuổi mày ra khỏi nhà!"

Cô ta đứng im không nhúc nhích, nhưng bàn tay bên dưới đã siết chặt lại.

Nam Vĩ đi ra khỏi phòng, lát sau ông ta cầm một cục tiền quay lại ném nó thẳng vào mặt cô ta.

"Cầm lấy rồi cút đi!"

Nam Xuyên nhặt tiền từ dưới đất lên, sau đó ra khỏi nhà họ Nam.

Cô ta đưa tay lên quệt mí mắt, đút tiền vào túi rồi lên taxi trở về Phó gia.

Bấy giờ ở một nhà hàng nổi tiếng Nam Ngữ và Mộ Hàn đang ngồi ăn cùng với nhau, Nam Ngữ sau khi gọi điện thoại xong, trong lòng thầm vui mừng vì có một trăm vạn thì cô có thể lo phẫu thuật cho Gia Kỳ được rồi.

Đưa mắt liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ăn hết sức tao nhã bên cạnh mình, cô vẫn không ngờ được anh lại ra tay thâm hiểm thế, ném cho Phó Từ một cô gái sau đó quay clip lại uy hiếp.

Mà hơn nữa lần trước anh đã cứu cô, bây giờ còn giúp cô, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?

Mộ Hàn cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Nam Ngữ, nhưng anh không vội lên tiếng ngay mà lát sau tao nhã lấy khăn lau miệng rồi mới nhàn nhã quay sang cô, nhếch môi quyến rũ nói.

"Em nhìn tôi chăm chú từ nãy đến giờ rồi đấy, hay là em thích tôi rồi?"

"Thích... thích gì cơ chứ?"

Nam Ngữ bối rối quay mặt sang nơi khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!