Chương 29: Em Lo Lắng Cho Tôi Thế Này Tôi Rất Vui

Trợ lý đang báo cáo lại lịch trình công việc cho anh, bỗng nhiên lại cảm thấy anh hơi lơ đãng, anh ta liền ngừng lại, rón rén hỏi.

"Mộ tổng, anh đang nhìn gì ở bên ngoài vậy ạ?"

Thỉnh thoảng anh ta lại thấy Mộ Hàn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.

Đã thế hôm nay lại còn đỗ xe ở đây rất lâu, bình thường nếu không ở công ty thì anh cũng về thẳng nhà.

Mộ Hàn di chuyển ánh mắt sang trợ lý, anh ta đột nhiên toát mồ hôi hột.

Anh thở ra một làn khói thuốc vào mặt anh ta, chất giọng lạnh lùng vốn có cất lên.

"Vào bên trong kia hỏi xem có chuyện gì mà phỏng vấn lâu vậy."

"Dạ? Nhưng mà buổi chiều chúng ta còn có cuộc họp..."

Anh lại liếc mắt một cái, cậu ta hoàn toàn câm nín, mang theo tâm trạng khó hiểu xuống xe.

Tính tình sáng nắng chiều mưa, khó tính khó chiều này của anh ở bên cạnh đúng là như ở trên lưng hổ mà.

Cậu trợ lý đó nhanh nhẹn chạy vào hỏi xem có chuyện gì xảy ra bên trong này vậy.

Chưa đầy năm phút đã trở ra rồi tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho Mộ Hàn nghe.

Gương mặt anh nghe xong hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ dập tắt điếu thuốc đi rồi ném nó ra ngoài cửa sổ, tư thế đẹp mắt đến nỗi cậu trợ lý kia phải ngây người.

Rõ ràng đều là đàn ông với nhau, vậy mà tại sao ông trời lại ưu ái khác biệt đến thế...

Mộ Hàn rút điện thoại ra, ấn số, phía bên kia chưa đầy ba hồi chuông đã có người bắt máy.

Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên

"Mộ tổng, ngài đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì sao?"

"Xin chào thị trưởng Văn."

Anh đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.

"Tôi có một chuyện muốn nhờ ông."

"Được, được... mời Mộ tổng cứ nói."

Thị trưởng Văn nhận lời ngay, hiếm khi một nhân vật lớn như anh mở lời nhờ cậy ông ta, ông ta sao có thể từ chối.

Mộ Hàn hơn nhướn một bên mày, ánh mắt tức thì lạnh đi.

Trải qua chuyện lúc nãy, Nam Ngữ thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra lại đồ đạc trong túi xách một lần nữa rồi mới yên tâm.

Không thể ngờ là chỉ vì một chiếc nhẫn mà cô suýt mất đi cơ hội làm ở Đài Truyền hình này.

Ánh mắt cô rơi xuống cái váy đã bị nhăn nhúm, còn dính vết bẩn.

Đúng là đã nghèo rồi thì chớ, lại còn dính thêm xui xẻo.

Mọi người lúc này đã tản đi hết, chẳng còn ai để ý đến cô nữa.

Nam Ngữ định quay trở về bệnh viện, nhưng lần này lại bị hai người xuất hiện đột ngột cản đường.

"Tránh ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!