Chương 104: Kết Cục Hạnh Phúc

Nam Ngữ khẽ nép vào lòng anh, gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc, lão thái thái cũng rất mừng, bà âm thầm rơi nước mắt, còn Mộ phu nhân đã bỏ ra ngoài.

Cô đột nhiên buông Mộ Hàn ra, cất tiếng nói dịu dàng với anh

"Hàn, anh nghỉ ngơi đi nhé... em đi ra ngoài một lát."

Mộ Hàn cũng cảm nhận được, vì thế mà gật đầu.

Nam Ngữ mở cửa ra, thấy Mộ phu nhân đang đứng bên ngoài, nghe thấy tiếng động bà ta liền ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra là cô, vẻ mặt bà ta trở nên lúng túng.

Nam Ngữ nở nụ cười

"Mộ Hàn... anh ấy không sao cả."

"Không phải..." Mộ phu nhân càng trở nên lúng túng, cô kiên trì nhìn bà ta, cuối cùng bà ta cũng thốt lên

"Tôi xin lỗi."

"Tôi đã sai lầm, ban đầu tôi chỉ muốn Mộ Hàn sẽ có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng khi nhìn thấy tình cảm nó dành cho cô, tôi biết nó sẽ không thể nào chia cắt được, hơn nữa... còn có Kỳ Kỳ... tôi đã ngu muội không nhận ra rằng Kỳ Kỳ chính là con trai của Mộ Hàn, là cháu của tôi.

Nếu thằng bé xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ân hận suốt đời."

Giọng nói bà ta nghèn nghẹn, khó khăn thốt ra từng từ một.

Bà ta thực sự đã rất hối hận, nếu như hôm nay Thẩm Nguyệt không may giết chết chết Kỳ Kỳ thì bà ta có lẽ cũng không sống yên ổn được.

Nam Ngữ không tức giận, cô nhoẻn miệng cười, chậm rãi lên tiếng

"Là một người mẹ, cháu hiểu cảm giác của bác.

Hồi trước chính bản thân cháu cũng có cảm giác mình không xứng đáng với tình cảm của Mộ Hàn, không xứng đáng với anh ấy.

Nhưng tình yêu vốn dĩ không thể dùng cân để cân đo đong đếm rồi so sánh được, tình yêu chỉ đơn giản là tình yêu mà thôi.

Cháu đã từng mất mẹ, chỉ còn có Kỳ Kỳ là nguồn động lực sống duy nhất khiến cháu kiên cường đến ngày hôm nay.

Cho đến khi gặp Mộ Hàn, anh ấy cũng là lí do khiến cháu trở nên can đảm để bước tiếp, và chiến đấu vì tình yêu của mình."

Mộ phu nhân không nói được gì nữa, chỉ biết cúi gằm mặt.

Nam Ngữ lại nói tiếp

"Cháu nghĩ là mọi chuyện nên kết thúc ở đây được rồi, cháu chấp nhận lời xin lỗi của bác.

Bây giờ... mong bác hãy chấp nhận cháu và Kỳ Kỳ..."

Mộ phu nhân kinh ngạc ngẩng mặt lên, nước mắt lã chã rơi, sau cùng gật nhẹ đầu.

Nam Ngữ mỉm cười, nói.

"Vậy thì bà nội hãy vào với cháu đi..."

Mộ phu nhân bật cười giữa làn nước mắt, bà tiến đến nắm lấy tay cô, nói.

"Cảm ơn con, Nam Ngữ."

Sau đó Mộ phu nhân đi vào ngồi bên cạnh giường Kỳ Kỳ cùng lão thái thái, khẽ vươn tay ra xoa lên mái tóc mềm mượt của cậu bé, gương mặt dịu dàng trìu mến.

Mộ Hàn ngồi trên giường cũng đang nhìn cô, Nam Ngữ lại gần ôm anh, anh đặt lên trán cô một nụ hôn tràn đầy yêu thương, khẽ khàng mở lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!