Quá trình lựa quần áo còn rối rắm hơn cả lựa quà nữa, sau khi đi qua hai hàng cửa tiệm dài dằng dặc, đệ đệ cảm thấy mình sắp bùng cháy cmn luôn rồi! Sao lại không có nổi một cái áo khoác phù hợp khí chất tiểu tươi mát của mình thế này! Cái nào cũng trần tục hết là sao! Loại chuyện này không khoa học!
"Cái áo hồi nãy cũng đẹp mà, sao không mua?" Lưu Tiểu Niên khó hiểu.
"Màu đen xui lắm!" Đệ đệ rất nghiêm túc! Lần đầu tiên gặp mẹ chồng, nhất định không thể mặc đồ u ám như vậy được!
"Cái này thì sao?" Lưu Tiểu Niên cầm một bộ áo lông đỏ thẫm.
Đệ đệ sắc bén khen ngợi, "Nhìn thật vui mắt, vừa thấy liền biết trong thôn sắp giết heo mừng năm mới."
Lưu Tiểu Niên treo cái áo về chỗ cũ, không dám phát biểu ý kiến nữa.
Bởi vì gout của đệ đệ rất kỳ lạ, những thứ bình thường phổ biến rất khó đúng ý cậu, cho nên oán khí cậu ngày càng tăng nhanh theo số cửa hàng lướt qua, sắc mặt đen không chịu nổi, phê bình từ chất liệu cho tới nhà thiết kế, đến nỗi tóc sắp dựng đứng cmnr! Bởi vì khí phách của đệ đệ ngày càng lưu manh cho nên chị bán hàng cũng không dám lại gần giới thiệu chỉ có thể đứng ngó ở xa xa, đề phòng cậu tươi sống xé rách đồ!
Thiệt là khủng bố muốn chớt hà!
"Bằng không tụi mình qua đường đối diện xem thử đi?" Lưu Tiểu Niên thật cẩn thận đề nghị.
Đối diện là dãy đồ hiệu thần thánh ngợp trong vàng son khiến người mua đặc biệt đặc biệt tê tâm liệt phế! Tiệm nào tiệm nấy bán mắc như ăn cướp! Đương nhiên Lưu Tiểu Niên chưa từng đi vào, nhưng dựa theo cậu thấy Cố Hi hẳn là sẽ thích.
Thật ra đệ đệ quả thật thường xuyên mua đồ bên đó, nhưng lần này lại không đi, bởi vì cậu sợ mẹ chồng nghĩ mình quá xa xỉ không lo tốt được việc trong nhà, đm tội danh này nếu đặt ở thời phong kiến, thì không chỉ bị đánh thôi đâu, nói không chừng còn bị viết thư trả về nhà mẹ đẻ nữa đó! Cho nên tuyệt đối không thể!
"Nếu đi thêm vòng nữa thì các tiệm sẽ đóng cửa mất." Lưu Tiểu Niên ngáp nhìn đồng hồ.
"Ngày mai chúng ta quay lại, dù sao cũng còn hai ngày nữa lận!" Vẻ mặt đệ đệ kiên nghị như một vị chiến sĩ, không đạt mục đích thề không bỏ qua!
Lưu Tiểu Niên nghe vậy buồn bực, "Ngày mai mấy cửa tiệm này cũng chỉ bán nhiêu đó đồ thôi, có khác gì hôm nay đâu?"
"Nói không chừng sẽ có hàng mới đó!" Giọng đệ đệ tràn ngập lạc quan, kiên quyết không buông tha một tia hi vọng nào!
Lưu Tiểu Niên không biết nên làm gì nữa… Bởi vì cậu cảm thấy em chồng mình sắp hóa điên cmnr…
Về tới nhà đã là mười một giờ, ở nhà bếp nóng nực, Cố tổng vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề đứng ở bên bếp, vẻ mặt đặc biệt đặc biệt phức tạp, y như một vị quốc vương lo lắng!
Đệ đệ bị chấn kinh cmnr, phản ứng đầu tiên là anh mình bị cái quần què gì nhập mà tự nhiên chủ động nấu cơm vậy cà! Phản ứng thứ hai là đm lại phải sửa nhà bếp nữa rồi!
"Đang nấu gì đó?" Lưu Tiểu Niên tò mò tiêu sái đi qua.
Sau đó cậu nhìn thấy trong nồi đang nấu một cái ipad đen thui.
…
Đệ đệ lập tức xoay người chống bàn cười như điên! Nhất định không chừa cho anh mình miếng xíu mặt mũi nào!
Ca ca lạnh lùng siết nắm tay răng rắc, mày thích cười không!
Đậu! Đệ đệ lập tức đứng thẳng lưng, đặc biệt nghiêm túc ca ngợi anh mình, "Thiệt là sáng tạo quá à, ý tưởng nghệ thuật bỏ xa em tám con phố luôn!"
"Vẫn là để em nấu thì hơn." Lưu Tiểu Niên nhịn cười tiếp nhận cái vá trong tay anh, "Hai người đi xem tv trước đi, sẽ chín ngay thôi."
Ca ca phi thường lãnh khốc liếc qua đệ đệ — Còn không mau biến đi?
Đệ đệ thức thời lả lướt rời đi, để lại nhà bếp cho anh cậu cùng tẩu tử!!
Lưu Tiểu Niên lấy vá vớt cái ipad ướt đẫm lên, bưng nồi nước đi rửa.
Ngân nhĩ, rong biển còn có táo đỏ bị nấu bấy nhầy, Lưu Tiểu Niên cúi đầu, bả vai cứ run run không ngừng.
"Cười thêm miếng nữa xem!" Cố Khải có hơi thẹn quá thành giận!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!