Hôm sau ăn sáng xong, Hồ Vân Phi liền lái xe đưa Lâm Bình Bình đến công ty.
Trong tổ trò chơi Phấn hồng manh manh thủy tinh tâm, mọi người đang ồn ào khẩn trương bàn tán chuyện Tiểu Bạch Liên sắp lập gia đình! Bởi vì sáng sớm bọn họ đã nhận được thông báo của Cố tổng, này đúng là một tin giựt gân khiến lòng người lạnh lẽo mà! Vốn dĩ Lưu Tiểu Niên phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng sau khi biết được chuyện này, cậu bắt đầu hết nhõng nhẽo lại cứng rắn đòi đi làm cho bằng được! Để đạt được mục đích, thậm chí không tiếc sử dụng tuyệt chiêu cuối, dùng sắc đẹp mê hoặc Cố tổng!
Mà sau khi hưởng thụ thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của vợ xong, Cố Khải cảm thấy mỹ mãn nằm trên giường, rốt cuộc gật đầu cho đi!
Cho nên lúc này, nương nương mới phải vừa xoa thắt lưng vừa tích cực tham dự bày mưu tính kế, phải làm sao mới có thể giữ Tiểu Bạch Liên lại tới 8h tối, hơn nữa còn không cho cậu đến gần cửa sổ!
"Buổi sáng tốt lành." Lúc đang thảo luận tới cao trào thì đột nhiên Tiểu Bạch Liên ôm một hộp chocolate bự dùng khủy tay tiến vào.
Shit! Văn phòng đang ầm ầm lập tức im lặng như tờ, đặc biệt đặc biệt đều nhịp!!
"Làm sao vậy?" Lâm Bình Bình không hiểu gì hết.
"Bọn tôi… Còn tưởng là lão đại tới!" Trương Hữu Nhạc nhanh chóng lấy cớ.
"Đúng vậy đúng vậy!" Đào Nhạc Nhạc gật đầu lia lịa!
"Mọi người đang nói gì lão đại vậy?" Tiểu Bạch Liên vừa nghe tới bát quái liền hưng trí bừng bừng, "Tôi cũng muốn nghe nữa!"
Trương Hữu Nhạc nhìn tổ trưởng cầu cứu!
Khương Đại Vệ hắng giọng một cái, còn chưa kịp nói, Đào Nhạc Nhạc đã lên tiếng nghiêm mặt nói, "Tiểu Niên đang kể cho tụi này nghe lão đại một đêm bảy lần vô cùng uy mãnh!"
Gì?! Lưu Tiểu Niên trợn mắt há hốc mồm, cái ly loảng xoảng rơi xuống đất!
Nằm không cũng trúng đạn nà xao!!!!!!!!!
"Quao!" Ánh mắt Tiểu Bạch Liên sùng bái nhìn về phía nương nương! Một! Đêm! Bảy! Lần!
"Không không không phải a!" Lưu Tiểu Niên khóc không ra nước mắt xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận không thể xỉu mọe cho rồi!
"Có bự hơm?" Tiểu Bạch Liên hạ giọng.
Đệt! Tất cả mọi người phấn khích vểnh tai! Kích cỡ của lão đại này nọ! Thiệt là khiến người ta đặc biệt đặc biệt chú ý mà!
Lưu Tiểu Niên mặt đỏ tai hồng, sao hôm nay mình lại muốn đi làm chớ a a a!
"Nói mau nói mau!" Lâm Bình Bình còn thúc giục! Chỉ có Lạc Vi Nhã rất bất mãn, "Văn phòng còn có một người khác phái đó, mấy người chú ý ảnh hưởng tới tui chút đi!"
"Khác phái?! Sao em không biết?! Ai vậy ta?!" Đào Nhạc Nhạc chấn động, không sợ chết hỏi.
Một giây sau liền có một trái quýt bay tới!
"Cám ơn, sao chị biết em chưa ăn sáng vậy!" Đào Nhạc Nhạc một tay tiếp được, thần tình cảm kích bóc vỏ!
Lạc Vi Nhã lãnh diễm nói, "Lần sau dùng giày cao gót đập chú mày!"
"Đàn ông con trai mang giày cao gót làm gì!" Đào Nhạc Nhạc vừa ăn quýt vừa than thở.
"Tổ trưởng!!" Bởi vì hôm nay Lạc Vi Nhã mặc váy ngắn nên không thuận tiện phát huy, đành phải phẫn nộ nhìn Khương Đại Vệ!
Khương tổ trưởng buông tay tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
"Cái đôi cẩu nam nam các người!" Lạc Vi Nhã nói ra lời kinh người.
Cẩu nam nam?! Khương tổ trưởng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, quả thực chính là thiên lôi cuồn cuộn, hai người cãi nhau thì mắc mớ gì tới tui! Kêu tui làm chi!!
Một ngày sung sướng trôi qua rất nhanh, gần tới giờ tan tầm, Lâm Bình Bình vừa mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy lấy người, Khương Đại Vệ lại tàn nhẫn gọi cậu lại, "Khoan đi đã!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!