Chương 50: Nương nương đứng cười giữa đường

Bởi vì ăn lẩu ếch để lâu ở quán vỉa hè nên Lưu Tiểu Niên vô cùng thê thảm, chạy đi chạy lại giữa nhà vệ sinh và phòng ngủ, cuối cùng uể oải tắm rửa nhanh, sau đó làm tổ trong chăn mềm rì rầm.

"Có muốn đến bệnh viện không?" Cố tổng rất lo cho vợ mình.

"Ngủ một giấc là tốt rồi." Sắc mặt Lưu Tiểu Niên suy yếu, còn rất tức giận nói, "Em muốn đi khiếu nại nhà bán lẩu kia."

"Rõ ràng thể chất rất dễ dị ứng, vẫn còn muốn đi ăn linh tinh." Cố Khải ôn nhu oán trách, "Giờ một cân ếch bán trong siêu thị còn đắt hơn, quán vỉa hè một nồi giá ba mươi tám, lại còn thêm rau với dầu mỡ, sao lại không có vấn đề được!"

"Sao anh lại biết cả giá ếch?" Lưu Tiểu Niên ngạc nhiên.

Cố Khải đả kích lòng tự ái của vợ yêu trả lời, "Bởi vì nó thuộc về phương diện thưởng thức."

Lưu Tiểu Niên vần vò đầu, "Được rồi, lần sau em sẽ không đi nữa."

"Lần sau em muốn ăn gì, anh tự mình xuống bếp nấu cho em ăn." Cố tổng vô cùng thâm tình chân thành mở miệng.

"Anh lại muốn làm cơm?!" Lưu Tiểu Niên còn chưa nói, Cố Hi đứng ở cửa đã hoảng sợ!

"Đúng! Anh! Có ý kiến?!" Anh zai quay đầu lại hung thần ác sát, giọng điệu thằng em mình là kiểu quéo gì đây!

"Em… chỉ là nghe thấy anh bảo xuống bếp, quá xúc động mà thôi." Em zai vô cùng dối trá, sau đó ở trong lòng điên cuồng gào thét đòe mòe anh không cần làm cơm thêm lần nào nữa đâu thiệt phiền! Mỗi lần đều làm đều giống hiện trường tai nạn 3D! Lần nào em zai bé nhỏ tươi mát cũng phải thu dọn tàn cuộc! Thiệt là đáng ghét!!

"Sao em không đi ngủ? Khuya vậy rồi!" Anh zai bất mãn nhìn thằng em mình.

"……" Bởi vì em muốn thăm chị dâu bị bệnh mà! Em zai bị ánh mắt của anh mình hạ gục, đành phải thành khẩn nói, "Em đi ngủ, chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Lưu Tiểu Niên vô cùng suy yếu lui trong chăn, hai tay nắm lấy mép chăn, trên đầu mấy sợi tóc ngốc nghếch lộn xộn!

Chị dâu thiệt moe! Em zai vừa xúc động vạn lần, vừa đi ra khỏi phòng ngủ.

Cố Khải rất dứt khoát khóa trái cửa phòng ngủ, sau đó chui vào ổ chăn với vợ yêu!!

"Sao anh không về phòng mình?" Lưu Tiểu Niên hỏi.

"Vì em đang ốm, anh phải ở cùng em." Giọng của Cố tổng vô cùng vô cùng ôn nhu!

"Nhưng em sẽ không ngủ được." Lưu Tiểu Niên đẩy anh, có anh ở đây nhất định ngủ không yên ổn, nhất định sẽ bị chiếm tiện nghi!!

"Anh ôm em ngủ." Cố Khải hôn nhẹ trán vợ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Lưu Tiểu Niên không thể lay chuyển anh, đành phải miễn cưỡng chấp nhận, thấp thỏm nhắm mắt lại, cầu nguyện ảnh không đột nhiên bổ nhào qua đây!

Cố Khải cúi đầu nhìn khuôn mặt vợ yêu, cảm thấy trong lòng có một loại tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn len lỏi, kêu gào muốn tìm cửa đột phá! Không hôn một chút thật sự chịu không nổi! Vì thế Cố tổng cúi đầu, hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ anh hằng nhớ mong!

A a a biết ngay sẽ thế này mà! Lưu Tiểu Niên vô cùng bi phẫn, ban đầu định kháng nghị, nhưng vì không còn sức lực, đành phải nằm trên giường giả chết, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Vì thế Cố tổng càng cuồng dã hơn, vợ yêu cũng mong chờ được yêu thương mà, nếu không sao lại phối hợp như vậy chứ! Nằm yên không nhúc nhích gì đó là đáng yêu nhất! Mình phải thỏa mãn em ấy mới được!

Lưu Tiểu Niên vốn vô cùng suy yếu, giờ lại bị anh hôn môi đến tê luôn, làm cho khả năng suy nghĩ cũng trì trệ, đầu choáng váng! Hơn nữa Cố tổng không chỉ đơn giản hôn, anh còn muốn sờ bụng nhỏ mềm mại của vợ, vì thế Lưu Tiểu Niên đang tê tê lại cảm thấy ngưa ngứa tê dại, loại cảm giác này như kiểu đan xen lúc cười với lúc không cười, làm cho cả người vô cùng vô cùng kì diệu!

Nhất định là vẻ mặt kì diệu này chính xác chọt chúng điểm moe của Cố tổng! Vì thế anh càng thêm phấn khích, như có một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể! Móng vuốt tà ác dâm dục tự giác hướng lên trên, nắm lấy tiểu meo meo đáng yêu!

Mà lúc này Lưu Tiểu Niên vẫn hãm sâu trong sự tê tê, cho nên không có phản ứng!

Đây rõ ràng là ngầm thừa nhận nha! Cố tổng mở cờ trong bụng, vén áo ngủ người ta lên! Sau đó ôn nhu hôn!

Lưu Tiểu Niên càng ngứa, vì thế choáng váng choáng váng, giống bé miu hừ hừ một tiếng, vô cùng! Mềm! Mại!

Đòe mòe, Cố tổng lập tức sôi trào, anh dứt khoát lột áo ngủ của vợ yêu, ôm hôn đến tối tăm trời đất! Đến khi Lưu Tiểu Niên phản ứng lại thì trên người chỉ còn quần lót nhỏ! Mà tay Cố Khải vẫn vẫn vẫn luồn trong quần lót, đang nắm… cái kia của mình!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!