Chương 48: Hồ tổng vừa khí phách lại uy vũ

Mars gặp nguy không loạn, bấm nút nghe nói chuyện cả buổi sau đó mới cúp máy, vẻ mặt kinh ngạc nói, "Sao mọi người lại nhìn tôi?"

Ông phắc, tố chất tâm lý rất tốt! Mọi người nhao nhao cảm khái trong lòng, đờ mờ vừa nhìn là biết thân kinh bách chiến!

"Điện thoại cậu…" Lâm Bình Bình thật sự rất xoắn xuýt.

"A, cậu hỏi khoản APP?" Mars chỉ cho cậu xem, "Cài cái này, dù đang nói chuyện điện thoại dở, người khác gọi đến cũng đổ chuông."

"Vậy à." Lâm Bình Bình bừng tỉnh, nhẹ nhàng thở ra, hu hu hu mình còn tưởng cậu ấy bị bệnh thần kinh!

Mọi người lười không muốn đòe mòe nữa rồi, nhao nhao cúi đầu tiếp tục điên cuồng ăn. David Khương gắp cho Lưu Tiểu Niên một con cua thiệt bư, đứa nhỏ này sao không biết thưởng thức vậy, toàn cúi đầu ăn rau, hải sản sắp bị Đào Nhạc Nhạc ăn hết rồi!

Con cua lớn vàng tươi, Lưu Tiểu Niên vừa cảm kích lại áy náy, "Cảm ơn, nhưng mà… tôi bị dị ứng."

"A, sao không nói sớm." Đào Nhạc Nhạc sảng khoái, vèo một cái đem con cua vợt về bát mình, "Yên tâm, anh em no muốn chết cũng phải ăn đỡ cho cậu!"

Đòe mòe! Nhóm đồng nghiệp trong lòng nhao nhao cảm khái, đúng là phải có Đào Nhạc Nhạc tục tằng cật hóa phụ trợ, mới có thể giúp Nương nương cao quý thoát tục không ăn đồ ăn dính đầy khói lửa nhân gian!

"Nếu thể chất của cậu mẫn cảm, tôi có biết một vị danh y." Mars rất thân thiết, "Chắc sẽ giúp được cậu."

"Thôi không cần đâu." Lưu Tiểu Niên lắc đầu, "Cũng không phải là chuyện lớn."

Đào Nhạc Nhạc vừa nhổ vỏ cua, vừa khinh bỉ nhìn Mars, Nương nương của chúng tôi có đương kim Hoàng thượng vạn tuế gia sủng ái, vĩnh viễn hưởng vinh hoa phú quý, há lại để cho cái loại giả bộ như anh mơ ước? Còn dám bắt chuyện, kéo xuống bạo cúc mười phút!

"Sao lại nói là chuyện nhỏ được." Mars nhíu mày, "Cơ thể mẫn cảm chứng tỏ thể chất của cậu không tốt, cần phải điều trị thật tốt."

"Nhưng không cần nữa mà." Lưu Tiểu Niên cúi đầu gặm chân gà, vụng về từ chối hắn, "Cảm ơn, lòng tốt của anh tôi ghi nhận."

Hừ! Đào Nhạc Nhạc lãnh diễm vênh lên, kinh ngạc đi? Tiểu Niên Nương nương của chúng tôi đúng là tâm như gương sáng không giận tự uy! Ngang ngược không giải thích!

"Được rồi, nếu cậu cần, có thể gọi cho tôi bất kì lúc nào." Mars đưa danh thiếp của mình cho cậu.

Đối phương đã ân cần đến mức này, Lưu Tiểu Niên đành phải tiếp nhận, móng vuốt bóng nhẫy ấn hạ dấu vân tay trên danh thiếp.

Mars cau mày, nhưng không nói gì, bởi vì hắn còn đang mải nhớ thương đồng hồ Catier hôm đó, dù thế nào đi nữa, làm mích lòng nhà giàu thì mình sẽ không có lợi.

Lâm Bình Bình và Lưu Tiểu Niên vốn quan hệ rất tốt, cho nên không cảm thấy có gì sai, tiếp tục cúi đầu tự ăn canh. Nhưng trong lòng những người còn lại đã sôi trào! Người của yêu nghiệt tìm đủ mọi cách lấy lòng Nương nương, chẳng lẽ hắn ta định thọc gậy bánh xe?! Ông phắc, chuyện này thiệt đẫm máu! Đã cướp người tình nhỏ bé của tổng giám đốc tà mị Hồ Vân Phi, thế mà còn dám cám dỗ người của Cố lão đại! Muốn chết à!

Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, dù Mars mở miệng nói cái gì, mọi người đều nhìn hắn kiểu đau khổ như nhìn liệt sĩ, vô cùng vô cùng chân thành! Mars bị nhìn lạnh cả người nên tự động ngậm miệng không nói nữa, cúi đầu chuyên tâm giải quyết tôm và cơm rang. Thiếu tiếng ồn ào của hắn, bàn ăn lớn lại khôi phục không khí hân hoan, mọi người cười cười nói nói, hoặc nhao nhao hoặc kín đáo hoặc trắng trợn ca ngợi em gái duy nhất của tổ trò chơi "Trái tim hường phấn moe moe" Lạc Vi Nhã, hiền thục thanh nhã khoan dung mỏng manh thiện lương rộng lượng vân vân, nếu không cảm thấy có hơi cường điệu, Tiểu Mã có khi còn định ngâm một đoạn thơ! Đòe mòe giờ là lúc phải khen bạt mạng, mới có thể đảm bảo ngày mai đi làm sẽ không bị diệt khẩu!

"Sao lại không ăn?" Jason nhỏ giọng hỏi cô.

Lạc Vi Nhã thẹn thùng cười, "Sức ăn của em không lớn."

"Phụt." Đào Nhạc Nhạc không cẩn thận phun ra.

"Làm sao vậy?" Lạc Vi Nhã "quan tâm" nhìn qua, ngón trỏ tay trái chậm rãi cầm một cái thìa lên.

Sau đó, thìa liền cong!

Đào Nhạc Nhạc trợn trắng mắt muốn xỉu, may mà tổ trưởng Khương kịp thời hung hăng cấu mông một cái, mới tỉnh táo lại!

"Cậu ta chỉ đột nhiên nhớ ra chuyện cười thôi." David Khương ấn người về ghế, "Ăn chân gà của cậu đi!"

Đào Nhạc Nhạc chôn mình trong mớ đồ ăn, vừa điên cuồng nhai vừa nghĩ đòe mòe, người em gái tính anh zai gì đó thiệt là đáng sợ mà! Nếu con gái cô nào cũng biến thành thế này, mình thà sống cô độc cả đời!

Sau khi cơm nước xong, Lạc Vi Nhã đương nhiên về nhà cùng bạn trai mình, còn lại thì tự bắt cặp ra khỏi nhà hàng bắt xe, thấy một chiếc Audi quen thuộc, còn là tổng giám đốc nhà mình đích thân lái!

"Tôi về trước." Lỗ tai Lưu Tiểu Niên nóng lên, vẫy tay chào mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!