Chương 46: Người yêu đầu tiên thiệt hung tàn

Cuối tuần khu phố trung tâm tràn ngập người, Lưu Tiểu Niên và Lâm Bình Bình ngồi trong quán trà nhỏ tinh tế, vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm. Từ bát quái trong công ty cho đến tương lai nghề nghiệp, thậm chí còn hàn huyên về cả chuyện thần bí! Sau đó Lưu Tiểu Niên mới dè dặt, vòng vèo loanh quanh mở miệng, "À, gần đây cậu với Hồ tổng, có khỏe không?"

"Phụt!" Lâm Bình Bình phun nước, cậu ta cả giận nói "Sai, tôi không ở cùng hắn!"

"A?" Lưu Tiểu Niên giật mình, "Cậu cậu các cậu chia tay rồi?"

"Tôi từ trước đến nay không có cùng một chỗ với tên cặn bã đó!" Lâm Bình Bình nghiêm mặt, "Không được nhắc đến tên hắn!"

……

Lưu Tiểu Niên rầu rĩ "A" một tiếng, sau đó cúi đầu quấy ly hồng trà mật ong, chuyện này… Không thể mở đầu bằng chuyện này, thế thì phải mở miệng đề cập đến vấn đề kia thế nào chớ!

"Cậu sao rồi? Gần đây với Cố tổng thế nào?" Lâm Bình Bình hưng trí bừng bừng hỏi.

"Cậu biết?" Lưu Tiểu Niên kinh ngạc, mình còn định lấy cớ viết tiểu thuyết cậu ta cậu ta cậu ta làm sao lại nói thẳng ra luôn chứ! Chuyện cùng một chỗ mới từ hôm qua thôi mà, tốc độ bát quái nhanh vỡi! Hơn nữa đã nói thế rồi thì mình không thể không biết xấu hổ mà hỏi lại nha! Quá trắng trợn rồi!

"Vô nghĩa, đây có phải là chuyện bí mật đâu, cả công ty ai cũng biết." Lâm Bình Bình uống nước ép.

"Cả công ty đều biết?" Lưu Tiểu Niên lập tức hỗn độn trong gió, đây, đây quá không khoa học!

"Tối hôm qua nhất định rất kịch liệt đúng không?" Lâm Bình Bình nhìn dấu hôn trên cổ cậu, cười xấu xa.

Khuôn mặt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng, trong lòng phản bác mới không phải như cậu nghĩ đâu! Nhưng… hình như thực ra cũng không khác là mấy… Vì thế mặt càng đỏ, quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi nhìn trần nhà, "Đèn thiệt đẹp!"

"Cậu quan tâm đèn trần làm quái gì, mau kể chi tiết tối qua một chút!" Lâm Bình Bình rất sung sướng ngồi cạnh cậu.

"Tối qua tôi điên cuồng thức đêm gõ một vạn chữ." Lưu Tiểu Niên yếu ớt.

"Không cần kể cho có lệ với đồng nghiệp nam xinh đẹp!" Lâm Bình Bình bất mãn.

"Có người chào hỏi cậu." Lưu Tiểu Niên uống trà.

"Lại lái sang chuyện khác!" Lâm Bình Bình sắc bén vạch trần, "Đừng nghĩ lừa được tôi!"

"Thực sự có người chào hỏi cậu mà." Lưu Tiểu Niên bất đắc dĩ chỉa chỉa phía sau lưng cậu ta.

"Thật không?" Lâm Bình Bình không tin lắm quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao lớn uy vũ mặc áo gió, đang đứng ở cửa nhìn mình.

"… Mars?" Lâm Bình Bình lập tức vui mừng xen lẫn ngạc nhiên!

Người đàn ông mặc áo gió gật đầu cười, "Đúng vậy, vẫn còn nhận ra tôi."

Sau đó Lưu Tiểu Niên nhìn thấy yêu nghiệt bước đến, sung sướng bổ nhào vào lòng người kia!

Vừa chia tay với Hồ tổng đó! Di tình biệt luyến nhanh vỡi! Lưu Tiểu Niên còn nhớ rõ khoảng thời gian trước, mỗi ngày cố định đưa đến một đống hoa hồng và chocolate, mọi người trong văn phòng đều ăn khá nhiều, mình ăn nhiều nhất! Cho nên từ góc độ cá nhân đơn thuần mà nói, mình tuyệt đối ủng hộ Hồ Vân Phi!

Thiệt là dễ mua chuộc mà! Lưu Tiểu Niên vừa tự phỉ nhổ mình một cách sâu sắc, vừa nhìn hai người họ đi về phía mình.

"Đây là đồng nghiệp của tôi, Lưu Tiểu Niên." Lâm Bình Bình thẹn thùng giới thiệu, "Tiểu Niên, cậu ấy là Mars."

"Chào anh." Lưu Tiểu Niên cười với hắn.

Người đàn ông mặc áo gió bắt tay với cậu, làm lộ ra đồng hồ Vacheron Constantin! Nhưng Lưu Tiểu Niên lại là tên mù tịt về đồ hiệu, không nhận ra nổi! Cho nên vẻ mặt không có biểu hiện gì gọi là vô cùng hâm mộ ghen tị căm hận!

"Mau ngồi xuống." Lâm Bình Bình ấn hắn ta ngồi lên sofa.

"Chờ chút, để tôi cởi áo khoác đã." Mars đeo vẻ mặt phiền não, "Hãng VERSACE chọn vải sản xuất quần áo nam mùa này không tốt nắm, rất dễ bị nhàu."

"Ừ, tôi đi lấy giúp cậu ít đồ." Lâm Bình Bình thẹn thùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!