Đối mặt với vợ nhỏ đáng yêu như thế, Cố tổng nhất định vô cùng nhộn nhạo! Vì thế anh rèn sắt lúc còn nóng nói, "Trừ tôi ra, tất cả đều là nữ."
……
Choang, Lưu Tiểu Niên chọt đến rơi bát xuống đất!
Cố tổng kinh ngạc, đùa em ấy thôi mà! Sao phản ứng lại kịch liệt như thế!
Mà lúc này Lưu Tiểu Niên đã hoàn toàn sụp đổ, cậu đắm chìm trong tưởng tượng của mình không thể nào thoát khỏi —— Với khuôn mặt đầy dấu son, Cố Khải ngồi trên sofa trong gian phòng mờ tối, trái phải hai bên đùi có hai cô gái mặc váy da báo đen, tay bưng ly rượu, vừa cười thoải mái vừa ném tiền lên không trung, vô cùng hào khí nói với vũ nữ múa cột, "cầm đi, đây là tổng giám đốc thưởng cho các em ha ha ha"…!
Quá quá dâm loạn rồi! Lưu Tiểu Niên bi phẫn nhìn anh!
"Sao vậy?" Cố Khải bị cậu nhìn đến sợ.
Vốn Lưu Tiểu Niên định lên án một chút hành vi trơ tráo của anh, nhưng cuối cùng cậu không nói gì cả, bởi vì cậu kịp thời nhớ ra mình dường như không có tư cách quản anh ấy! Trong lòng rất không cao hứng nha! Thậm chí còn điên cuồng phẫn nộ! Vì thế tiểu trạch nam cuồng nộ thiệt tức giận mở niệng, "Tôi tôi tôi chờ đến giờ đi ra ngoài!"
"Ra ngoài làm gì?" Cố Khải hỏi.
Hừ! Lưu Tiểu Niên vô cùng cố gắng ưỡn ngực nhỏ, "Tôi muốn đi hẹn hò!"
……
Cố Khải không biết mình nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với vợ yêu thần kì thế này!
"Bây giờ tôi đi!" Lưu Tiểu Niên cảm thấy muốn khóc, vì thế cậu nhảy xuống ghế chạy lên lầu.
Sau đó, bị người nào đó ôm lấy từ phía sau.
Thời gian giống như dừng lại, một phút sau đó…
"Đùa em thôi." Cố Khải siết chặt cánh tay, ghé vào lỗ tai cậu cười khẽ.
Lưu Tiểu Niên đỏ mặt tía tai đại não trống rỗng, mình vừa làm cái quéo gì vậy a a a! Mà giờ là tình huống gì đây á á á?!
Sau đó cậu cảm thấy má nóng lên, như là… bị người ta hung một cái.
Hung! Một! Cái!
Lưu Tiểu Niên hoàn toàn hóa đá, cậu cảm thấy não mình lập tức bị đổ đầy xi măng!
Cố Khải đem thân thể cậu trở về, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, sau đó… trực tiếp nhảy xuống môi! Ban đầu dựa theo suy nghĩ thì phải là từ lông mày, đôi mắt, cái mũi, hai má một đường ôn nhu hôn lên, cuối cùng mới đến môi! Nhưng Cố tổng ảnh không hold nổi, vừa mới hôn trán xong thì nhiệt huyết sôi trào, vì thế trực tiếp cuồng dã chiếm lấy khoang miệng nhỏ nhắn của vợ yêu!
"Ô…" Lưu Tiểu Niên bị anh hôn đến hoa mắt chóng mặt, ý thức đã thoát ly khỏi đại não, chỉ còn một âm thành kêu gào ảnh ảnh ảnh thế mà lại hôn mình! Trường hợp này hình như bị bỏ sót rồi, trước đó mình không dự đoán đến, cho nên mới nói đại thần đam mỹ gì đó quả nhiên là tà mị nha!
Cố tổng bối rối, anh đã đói khát thiệt nhiều năm rồi nên hôn môi vẫn cứ triền miên lại điên cuồng, quan trọng nhất là thời gian vô cùng dài! Đờ mờ miệng nhỏ của vợ yêu thiệt mềm thiệt ngọt thiệt moe nha! Nhất định phải hung hăng chà đạp một phen! Thời gian trôi qua, khi anh rốt cuộc buông ra được thì hai người không biết từ khi nào đã ở trên sofa, tư thế vô cùng! Không! Hài! Hòa!
Lưu Tiểu Niên vẫn trong trạng thái thất thần! Môi đáng thương vừa đỏ lại còn sưng, đôi mắt sũng nước, mũi đỏ bừng, mặt tái nhợt, ngây ngốc nhìn chằm chằm Cố Khải, dáng vẻ hoàn toàn giống vừa bị chà đạp xong!
"Choáng váng?" Cố Khải cúi đầu, cọ mũi vợ yêu.
"Tôi tôi… anh làm gì vậy?" Lưu Tiểu Niên rất không tiền đồ, lắp bắp mở miệng, giống như một cô vợ nhỏ bị ủy khuất!
"Chúng ta cùng một chỗ đi." Cố tổng vốn định thâm tình chân thành nói "anh yêu em", nhưng anh cũng rất hồi hộp, nên não chưa kịp nghĩ miệng đã nói ra! Nhưng may lần này không thái quá, những lời này cũng rất ôn nhu!
"Tôi?" Lưu Tiểu Niên cảm thấy như có năm trăm vạn rơi vỡ đầu mình, vui mừng nhưng lại mang theo chút choáng váng!
"Ừ, em." Cố Khải nhìn cậu, "Được không?"
Tổng giám đốc ôn nhu mà lại thâm tình! Đây chắc chắn không phải là thật! Lưu Tiểu Niên cho rằng mình thầm mến Cố Khải quá mức cho nên tự động não bổ ra cảnh này! Hoàn toàn là ảo ảnh! Cậu hung hăng cấu mình một cái… Thực sự không đau! Ô ô ô thất vọng quá!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!