Giờ tan tầm thứ năm, trong vườn hoa công ty được treo lên một băng rôn đỏ chót, Chào mừng nhóm đồng nghiệp du lịch trở về!
Vì để bày tỏ tình cảm to lớn sâu đậm "bọn tui mới không thèm hâm mộ nghỉ mát gì đó đâu", tổ trưởng Khương cố ý bớt chút thời gian vàng bạc, dẫn đầu một đám tổ viên đeo khuôn mặt khổ bức xếp thành hàng chào mừng Lạc Vi Nhã, Lâm Bình Bình!
Nhưng đến tận khi người trên xe xuống hết, bọn họ chỉ đón được Lạc Vi Nhã. Tổ trưởng Khương buồn bực, "Bình Bình đâu?"
Lạc Vi Nhã hâm mộ ghen tị căm giận chỉ ra ngoài, một chiếc xe jeep đen chậm rãi đi vào sân, rõ ràng là tổng giám đốc tà mị Hồ Vân Phi đang lái xe!
Mọi người không hẹn mà cùng ríu rít, thói đời nha! Ngang nhiên tú ân ái gì đó là ghét nhất, ghét! Nhất! Luôn!
"Còn say xe à?" Hồ Vân Phi dừng xe, hỏi Lâm Bình Bình ngồi ở ghế phó lái.
"Chóng mặt." Lâm Bình Bình quả quyết gật đầu! Nhỡ nói không chóng mặt lại bị hắn áp đảo thì làm sao! Hu hu hu cầm thú gì đó thiệt đáng sợ mà!
"Vậy đừng quay về công ty, anh đưa em về nhà." Hồ Vân Phi hôn nhẹ lên trán cậu, "Nghỉ ngơi sớm một chút."
"Anh anh anh vẫn nên thả tôi xuống đi, tôi còn muốn về văn phòng dọn đồ đạc." Lâm Bình Bình khóc không ra nước mắt, tại sao số mình lại khổ thế này! Rõ ràng đang yên ổn trên xe khách, lại bị hắn cưỡng chế xuống xe, bao nhiêu cặp mắt chăm chú nhìn chỉ muốn chết luôn cho rồi…
"Anh đi cùng em." Hồ Vân Phi tắt máy.
"Không không cần!" Lâm Bình Bình lắp bắp, "Đêm nay tôi còn muốn đi liên hoan với đồng nghiệp nữa!"
Vừa dứt lời, Đào Nhạc Nhạc sung sướng chạy lại gõ cửa xe, "Anh Bình, chúng tôi đi karaoke đây, không chờ anh đâu, anh với Hồ tổng về nghỉ sớm một chút ha! Tạm biệt!"
"Tôi tôi tôi tại sao lại phải về nhà cùng anh ta nghỉ ngơi hả?" Nhìn bóng dáng chạy nhanh như bay trốn mất của tên kia, Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt. Cậu định mở cửa chuồn đi, tui cũng muốn đi hát cùng tổ trò chơi "Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe" mà!
"Đồng nghiệp của em đã nói, để em theo anh nghỉ ngơi cho tốt." Hồ Vân Phi ôm chầm lấy eo nhỏ, thuận tay khóa trái cửa.
"Cứu mạng!" Lâm Bình Bình sợ hãi phản xạ có điều kiện, há miệng gào to.
Đám đồng nghiệp nghe thấy nhao nhao đong đầy nước mắt, ban ngày ban mặt mà lại chơi loại trò chơi khẩu vị nặng bắt cóc ngay trên xe, thiệt có thể hả! Đúng là không có giới hạn mà!
Vì thế yêu nghiệt lập tức chứng kiến đồng nghiệp của mình vừa nói cười, vừa ôm hộp hạt dưa đi ra cửa, hoàn toàn không thèm để ý mình đang kêu cứu!
Đờ mờ đồng nghiệp cái kiểu quái gì thế! Lâm Bình Bình sợ ngây người! Thế mà lại thấy chết không cứu! Đúng là vô lương tâm!
Hồ tổng cười đến đau cả bụng, đạp chân ga lái xe đi.
"Tôi không về nhà!" Lâm Bình Bình cố lấy dũng khí kháng nghị!
Vượt ngoài dự đoán, Hồ tổng rất sảng khoái gật đầu "Được, không về nhà em."
"Thật?" Lâm Bình Bình vui vẻ, "Na na vậy thả tui xuống đi!"
Hồ Vân Phi đánh tay lái, xe trực tiếp phi cái vèo!
"Này!" Lâm Bình Bình nóng nảy, "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Nghe lời em, không về nhà em." Hồ tổng giương khóe miệng, "Cho nên đành phải về nhà anh."
"Nhà anh?" Lâm Bình Bình lập tức sụp đổ! Ngay cả sắc mặt cũng trắng bệch! Trong đầu tự động não bổ ra một tòa thành âm u, trước cửa có mấy thân cây mục, trên cành có vài con quạ với dơi! Sau đó sau khi cửa đá cũ nát mở ra, bên trong là dụng cụ SM dính đầy vết máu và nước mắt, không chừng còn có quản gia tóc bạc trắng cầm roi da, quỳ một gối xuống thể hiện lòng kính yêu với chủ nhân, hôm nay hãy để tôi thay ngài điều giáo lại tiểu 0 mỹ mạo lại kiên cường này đi!
A a a tui phắc… Lâm Bình Bình bị tưởng tượng của mình dọa sợ muốn tè dầm! Cậu khóc nắm lấy Hồ Vân Phi, "Xin anh, buông tha cho tôi đi!"
"Đừng nháo." Hồ Vân Phi nhíu mày, "Đang lái xe tốc độ cao!"
Hu hu hu! Lâm Bình Bình xoắn xuýt buông tay ra, thảm thương mà tuyệt vọng nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy mình thiệt là hồng nhan bạc mệnh…
"Em rốt cuộc đang sợ cái gì?" Hồ Vân Phi thật sự không thể hiểu nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!