Thứ năm sau khi tan tầm, Lâm Bình Bình kéo vali nhỏ đáng yêu của mình, dưới ánh mắt hâm mộ đố kị căm hờn của đồng nghiệp, lả lướt leo lên xe, một đường gió nhẹ nắng đẹp chim hót hương hoa, tâm tình trở nên vô cùng vô cùng tốt, cứ cười mỉm mãi thôi!
Vì thế Lạc Vi Nhã ở trong lòng cảm thán, đúng là yêu mà, vội vàng như vậy muốn gặp người trong lòng!
Mấy tiếng sau, mọi người thành công đến suối nước nóng trên núi. Lâm Bình Bình trên xe ăn quá nhiều sữa chua nên vừa xuống xe đã chạy thẳng vào toilet, vừa đau bụng vừa đau đớn cảm khái hồng nhan bạc mệnh linh tinh. Lạc Vi Nhã tuy xem như nửa đàn ông, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ ở cùng một phòng với Lâm Bình Bình, cho nên dứt khoát bỏ mặc cậu ta, cùng với bạn thân sung sướng đi lĩnh phòng.
Đợi đến khi Lâm Bình Bình bước ra, trong sảnh đã chẳng còn ai, em gái lễ tân hiển nhiên bị sắc đẹp của cậu ta mê hoặc, hai gò má ửng đỏ âm thanh dịu dàng nói, "Đoàn của ngài chỉ còn một phòng cuối cùng, ở khu B hơi xa với những người còn lại, tôi giúp ngài đổi sang phòng thương vụ lớn nhé? Không cần phải bù thêm tiền đâu."
Tốt quá! Lâm Bình Bình vừa rồi còn sầu não, giờ nghe thấy có phòng thượng hạng để ở, lập tức nở gan nở ruột! Đúng vậy, Tiểu Bạch Liên đơn giản sạch sẽ như thế có thể dễ dàng thỏa mãn!
"Vậy cảm ơn cô." Lâm Bình Bình cười đến khuynh đảo chúng sinh, em gái lễ tân không may trúng đạn, ngay cả hít thở cũng không thông. Mỹ nhân mảnh mai gì đó, thiệt khiến cho người ta muốn bộc phát bản năng làm mẹ mà!
Yêu nghiệt nhận phòng, sung sướng bước vào thang máy. Cùng lúc đó, một đoàn người cũng bước vào từ cửa xoay ở đại sảnh, dẫn đầu là người đàn ông mặc bộ Zegna, tay kéo Rimowa, vẻ mặt lạnh lùng, vô cùng lãnh khốc đẹp zai điên cuồng bá đạo phí phách!
"Chào đón Hồ tổng!" Mọi người nhao nhao đứng lên cung nghênh thánh giá!
Hồ Vân Phi tháo kính râm xuống nhìn xung quanh, nhíu mày, "Tại sao chỉ mở một phần mười hai bóng đèn?"
"… Bởi vì muốn tiết kiệm năng lượng ạ." Quản lý khu nghỉ dưỡng nhanh chóng giải thích.
Hiển nhiên Hồ tổng rất không hài lòng với lý do này, hắn lạnh lùng hà khắc nói, "Một tiếng sau, tất cả nhân viên chủ quản cấp cao trở lên đến họp!"
Tất cả mọi người thấp thỏm, đã sớm nghe danh người này âm hiểm cuồng vọng, thì ra người thật mịa nó thiệt đáng sợ! Mà em gái lễ tân ngoại trừ thấp thỏm ra còn có một ít kích động, phúc hắc cường thế âm lãnh gì đó, vừa nghe đã thấy chuẩn tra công mà! Cùng với tiểu yêu nghiệt xinh đẹp (chân kiểu quái dị, tui tra đc giống chân vòng kiềng nên tui không dịch vào đâu, bôi bác bé thụ quá)) thụ ban nãy thiệt là xứng đôi ha ha ha!
Trong phòng thương vụ cao cấp lầu sáu, Lâm Bình Bình sung sướng cọ vào giường hai cái, sau đó nhắn một đống tin, "Ha ha ha ha, du lịch gì đó rất thích nha, mọi người cuối tuần vui vẻ, tăng ca đừng tăng muộn quá ha, hôn!"
Quá bỉ ổi quá đê tiện mà! Nhóm đồng nghiệp tổ trò chơi "Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe" nhao nhao tức giận giơ điện thoại, sau đó lại nhẫn nhịn đặt xuống, vẫn không nỡ đập nha… Nhưng chuyện này không gây ảnh hưởng đến công kích của mọi người trả lại, vì thế Lâm Bình Bình trong một phút nhận được một đống tin nhắn nội dung gần giống nhau "Chúc cậu bị bạo cúc vui vẻ", "Hoa cúc muốn phấn nộn, phải tìm bác sĩ già dặn kinh nghiệm", "Bị trĩ sang nhớ uống Mã Ứng Long", "Thiêu đốt đi, hoa cúc!"!
Đây nhất định là lời lẽ thèm muốn ghen ghét đố kị mà!
… Phắc! Lâm Bình Bình tắt di động, cảm khái một chút lòng người gì đó đúng là đáng sợ! Sau đó đứng ở cửa sổ, say sưa ngắm nhìn cảnh đẹp tình thơ ý họa, cuối hạ đầu thu, mọi vật yên lặng chuẩn bị đón mùa đông, thiệt là đa cảm.
Đột nhiên giữa rừng xanh lá xuất hiện một điểm đen, Lâm Bình Bình đang đa cảm nửa chừng sửng sốt một chút, nếu mình không nhìn nhầm ban nãy chẳng phải… tên… họ Hồ kia?!! Ông phắc, thiệt đáng sợ! Yêu nghiệt sợ đến mức hoa cúc cũng căng thẳng, nhìn lại không thấy bóng người nào nữa, chỉ còn một mảnh rừng trúc xinh đẹp xào xạc rung động!
Đó nhất định là ảo giác! Lâm Bình Bình lấy lại bình tĩnh, mình gần đây không làm chuyện gì vô lương tâm, ông trời sẽ không trừng phạt mình thế đâu! Nhưng quay lại chuyện cũ, thế mà mình lại có thể ảo giác nhìn thấy tên cặn bã kia, có thể thấy hắn ta tạo thành thương tổn sâu sắc thế nào với nội tâm mảnh mai của mình! Lâm Bình Bình dựa vào song cửa tự thấy xót xa, nhịn không được đau xót nhớ về đêm đầu tiên đáng sợ không hiểu tại sao của mình!
Bữa tối ở khách sạn diễn ra vô cùng long trọng khí phách! Hải sản, thịt chim đặc sản rừng núi kho, om, xào, muối, hầm được bưng lên không ngừng, mới nhìn đã khiến mọi người nuốt nước miếng! Mọi người sôi nổi ca ngợi đờ mờ Cố tổng thiệt là hào phóng linh tinh, vừa ăn vẻ mặt vừa vô cùng hạnh phúc! Nhưng vì buổi trưa Lâm Bình Bình bị tào tháo đuổi một trận nên không dám ăn, chỉ có rau xanh làm bạn với cơm nhão vô cùng thê lương! Mấy người đàn ông cẩu thả ngồi cùng bàn rất vô lương tâm, mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ an ủi dối trá, nhưng trong lòng tất cả điên cuồng vỗ tay, bớt đi một miệng ăn tức là mình được nhiều thêm một phần!
Ăn được một lúc, Lâm Bình Bình thật sự chịu không nổi sự quyến rũ của mùi hương, cuối cùng nhịn đau rời khỏi chiến trường, tự đi dạo trong vườn hoa. Trời tối dần, gió nhẹ cũng lạnh dần, yêu nghiệt sợ run người, quyết định đi ngâm suối nước nóng một lúc!
Vì khách sạn mới mở nên không nhiều khách, buổi tối suối nước nóng lại càng ít người hơn, huống hồ trong tay Lâm Bình Bình là card phòng cao cấp, cho nên có thể đến chỗ suối nước nóng xa hoa hơn, nhiều nhân tố như thế kết quả khi đến suối nước nóng to như vậy chỉ có mình cậu, vô cùng vô cùng giống VIP!
Dâm sinh thiệt tốt đẹp! Lâm Bình Bình dựa vào vách bồn, thỏa mãn thở dài một tiếng, ngâm mình trong nước hồ ấm áp gì đó, quá là thoải mái! Nước trong hồ rất thoải mái, yêu nghiệt nhịn không được vuốt ve da thịt mình một chút, đúng là trơn mịn nha!
Xung quanh yên lặng, chỉ có tiếng nước tí tách, thật sự rất thích hợp nhắm mắt dưỡng thần na… Lâm Bình Bình nhắm mắt lại, ảo tưởng mình đang được một người đàn ông khôi ngô ôm trong ngực, hết sức yêu mến thương tiếc mình, vợ chồng bình đẳng hàng đêm hoan ca, phóng đãng triền miên… Hạnh phúc đến hoa mắt chóng mặt!
Vì thế lúc Hồ Vân Phi bước vào liền thấy Lâm Bình Bình đang nghiêng ngả bên cạnh bồn, hai má đỏ bừng.
Sao lại gặp được cậu ấy ở chỗ này? Hồ tổng hoa lệ lắp bắp kinh hãi, nhìn lại thấy không đúng lắm, vì thế vội vàng xông lên vỗ mặt cậu, "Này, không sao chứ?"
Lâm Bình Bình không có phản ứng, chỉ mảnh mai lẩm bẩm một tiếng!
Phắc! Hồ Vân Phi mắng một câu thô tục, kéo cái khăn tắm bọc lấy thân thể cậu, ôm ra ngoài.
Vì thế Lâm Bình Bình liền mơ thấy mình với vị hoàng tử đang cưỡi ngựa rong ruổi đón gió, núi rừng sặc sỡ, tiếng chim mùi hoa… Đờ mờ xóc nảy cũng giống quá nha! Chạy chậm như thế, nhất định không phải ngựa hãn huyết!
Giấc mơ này kéo dài cả một đêm luôn, khi tỉnh lại thì thấy trên đầu một mảng trắng xóa, chóp mũi truyền đến mùi thuốc sát trùng.
Bệnh viện? Lâm Bình Bình mơ màng giơ tay dụi mắt, lại bị một người cản lại, "Vẫn đang truyền nước, đừng nhúc nhích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!