"Khách sạn?!" Ánh mắt Lưu Tiểu Niên soạt cái sáng bừng!
Cố Khải hơi kinh ngạc nhìn cậu, đờ mờ có phải mình hoa mắt không, vì cái răng gì cảm thấy vợ yêu thiệt vui mừng? Hay là em ấy đã có tâm tư với mình, bằng không sao lại kích động như thế chớ! Đờ mờ giả thuyết này thiệt là toẹt zời!
Cố tổng đập zai sôi trào một lúc, thời điểm này nhất định phải hôn thắm thiết một cách nóng bỏng và triền miên!
"Có khách sạn, ở cửa nhất định có taxi!" Lưu Tiểu Niên rất sung sướng độc thoại, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn! Quả thực là bước đi như bay!
…… Phắc! Cố tổng cảm thấy mình lại bị lừa.
Ngay khi tâm tình anh zai không ổn, em zai lại cố tình không cảm nhận được gọi đến!
"Lại làm sao?" Cố Khải rất bất mãn, giọng lạnh xuống.
"Anh, hai người sao còn chưa về?" Em zai vô cùng sốt ruột, "Hơn một giờ đêm rồi, trên đường có oan hồn lệ quỷ đó!"
"Mày câm miệng cho ông!" Anh zai rất muốn về nhà ngược đãi thằng em mình một trận.
"Rõ ràng là em có ý tốt." Em zai uất ức, "Hơn nữa ngày mai anh còn đưa em đến viện kiểm tra, nếu không đi được thì làm sao nha, em đã hẹn trước với bác sĩ Lục rồi!"
"Ngoan, mai chúng ta đổi bác sĩ, đổi một bác sĩ chuyên khoa!" Nghe ba chữ "bác sĩ Lục", giọng của anh zai trở nên ấm nóng hơn một chút, đờ mờ em zai bị thất tình, không thể kích động nó!
"Em không cần bác sĩ chuyên khoa." Em zai rất kiên quyết, "Em muốn bác sĩ Lục! Ngay cả quần lót mới em cũng chuẩn bị xong rồi!"
…… Anh zai cảm thấy vô lực, sao lại tuyệt vọng thế này cơ chứ.
"Anh, hai người về mau đi nha." Em zai mềm mại làm nũng.
Cố Khải nhìn khách sạn cách đó không xa, cảm thấy vô cùng vô cùng không muốn.
"Về nhanh đi mà." Em zai vẫn đang lải nhải.
"Ngủ đi ngủ đi, bọn anh lập tức về đây!" Thấy vợ yêu giơ tay vẫy taxi, anh zai đành phải không cam tâm tiếp nhận sự thật tàn nhẫn này!
"Nhanh một chút!" Lưu Tiểu Niên mở cửa xe, gọi Cố Khải ở phía xa.
Cố Khải cúp máy, tăng tốc bước đến.
"Khuya như vậy ai gọi nữa vậy?" Ngồi vào ghế sau xe taxi, Lưu Tiểu Niên hơi tò mò hỏi.
"Tiểu Hi, nó hỏi sao giờ này chúng ta còn chưa về." Cố Khải trả lời cậu.
"Tình cảm của hai anh em thật tốt." Lưu Tiểu Niên có chút hâm mộ, "Tôi không có anh em trai gì cả."
Nhưng mà em có anh. Cố tổng vô cùng thương tiếc nhìn cậu, giọng điệu vừa rồi của vợ lúc nói chuyện, đúng là khiến người ta đau lòng!
"Nhưng mà tôi có Hùng Mạnh!" Lưu Tiểu Niên tự an ủi mình.
Phắc! Cố tổng lập tức buồn bực, đang êm đẹp vì cái răng gì lại nhắc đến tráng hán uy mãnh!
"Cậu ấy giống như anh trai tôi vậy." Lưu Tiểu Niên nghĩ lại, thở dài, "Không biết khi nào phòng của tôi mới sửa xong nữa, lâu rồi không gặp cậu ấy."
Cố Khải cảm thấy mình đang bị dìm trong một vại dấm chua, cái ngữ điệu vô cùng chờ mong này là thế méo nào!
"Cậu có thể tiếp tục ở lại nhà tôi." Cố Khải cố gắng làm âm thanh của mình nghe thật từ tính.
"Như vậy sao được." Lưu Tiểu Niên vội vã lắc đầu, "Không tiện lắm đâu."
Rốt cuộc là không tiện cái giề! Ở nhà chồng em chẳng lẽ có chuyện! Chẳng có ý tứ gì cả! Cố tổng trong lòng rít gào! Em là vợ ông đó! Vợ yêu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!