Chương 22: Tổng tài trà trộn vào đám độc giả

Trên đường từ bệnh viện về nhà, Cố Khải vẫn xoắn xuýt chuyện bác sĩ Lục. Thế méo nào lại có một thằng "tài giỏi" tới vậy chứ, không chỉ câu dẫn thằng em mình, còn dám bén mảng đến gần vợ mình nữa!

Thật là hiểm ác quá mà! Cố tổng ghì mạnh vô lăng.

"Anh ăn kẹo không?" Lưu Tiểu Niên bóc một túi kẹo tổng hợp.

"Ăn!" Giọng điệu Cố tổng vô cùng nham hiểm! Còn nham hiểm hơn cả mụ Hoàng hậu bán táo độc!

Lưu Tiểu Niên đưa một viên kẹo tròn tròn đến bên miệng anh, hơi chột dạ hỏi, "Đang êm đẹp, sao anh lại tức giận?"

Cố tổng không trả lời, hung ác cúi đầu cắn lấy viên kẹo, cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh của cậu nhẹ nhàng lướt qua môi mình!

Mẹ nó, đây không phải giống như vừa hôn vợ mình sao!

Nhất định là như vậy mà!

Thật sự hôn rồi?

Phắc! Cố tổng cảm nhận được vị ngọt ngào của dâu tay hòa tan trong miệng luôn rồi này!

"Muốn nữa!" Cố tổng vội vàng nói.

Lưu Tiểu Niên không hiểu ý, lấy một cây kẹo dài đưa qua.

Cố tổng lập tức tuột mood, mịa nó dài thế này thì làm sao mà chiếm tiện nghi được!

"Ăn ngon lắm nha, vị xoài đó." Lưu Tiểu Niên thấy anh không mở miệng, bèn cầm kẹo lắc lắc.

Cố Khải đành phải há miệng cắn, nhai tới mức cây kẹo chỉ còn một nửa, trông vô cùng đáng khinh, không phù hợp chút nào với phong độ đập chai lạnh lùng của tổng tài.

Lúc chờ đèn đỏ, Cố Khải thấy trong xe có vẻ quá im lặng, vì thế tiện tay mở radio, đài truyền phát giao thông đang phát một bản dương cầm, nhẹ nhàng trôi chảy, nghe rồi liền cảm thấy vô cùng vui vẻ! Cố tổng thấy không khí trong xe bắt đầu khá hơn mịa, bầu không khí tốt thế này, có nên bày tỏ chuyện trọng đại không đây? Có nên không? Có nên bày tỏ không?

Sau đó, ngay tại khoảnh khắc anh đang xoắn xuýt do dự, tiếng đàn dương cẩm đột nhiên dừng, thay bằng một giọng nữ nghẹn ngào, "Chồng ơi, em… em lại có thai!"

"Có thai ngoài ý muốn, đến bệnh viện sẽ không đau! Được trang bị thiết bị của Hàn Quốc, chỉ cần ba phút có thể giải quyết xong vấn đề khó nhằn! Hôm nay tiến hành luôn, ngày mai có thể đi làm!" Một giọng nam hùng hậu, khí phách uy vũ vang lên, vô cùng đáng tin cậy!

Phắc! Cố tổng đành phải tạm thời ngăn nội tâm đừng xao động, đồ ngu mới tỏ tình với vợ lúc này!

"Đúng rồi, cuối tuần này tôi định về nhà." Lưu Tiểu Niên vừa ăn kẹo vừa nói, "Trước mắt thì giường và đệm đều hỏng, phải mua cái mới."

"Tôi đi cùng cậu." Cố Khải không thể để cậu đi một mình được.

"Nhưng sẽ tốn nhiều thời gian, nếu anh bận ——"

"Tôi không bận." Cố Khải thành khẩn ngắt lời cậu, "Tôi vô cùng thích đi dạo!" Đi dạo xong thì cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, cùng nhau nắm tay, cùng nhau ôm hôn, cùng nhau đi ngủ, quả thực là tốt không thể tốt hơn! Cố tổng sôi sục, cảm thấy cuộc sống như được mở ra một chương mới tươi đẹp vô cùng!

"Tôi có thể bảo cả Hùng Mạnh đi được không?" Lưu Tiểu Niên hỏi, "Cậu ấy muốn mua sofa mới."

"Không được!" Cố tổng không cần suy nghĩ, từ chối luôn.

"Vì sao nha?" Lưu Tiểu Niên bất ngờ.

"........." Lại còn hỏi vì sao? Cố tổng bình tĩnh nói, "Tôi không thích đi dạo cùng người lạ." Tuy rằng lí do có vẻ hơi gái tánh, nhưng dưới tình thế cấp bách như thế này, khó mà tìm được cái cớ nào tốt.

"À…" Lưu Tiểu Niên rầu rĩ nghĩ, quả nhiên kẻ có tiền thường là đồ dở hơi… Đi dạo phố, phải càng đông càng vui.

"Quan hệ của cậu và hàng xóm tốt lắm à?" Cố tổng "không để ý" hỏi.

"Ừm, chúng tôi là bạn học đại học, ở kí túc xá thì người trên người dưới." Lưu Tiểu Niên cười tủm tỉm, "Cậu ấy tốt lắm, giúp tôi từ nấu cơm tới lấy nước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!