Âm lượng điện thoại quá lớn, Cố Khải rõ ràng nhìn thấy, vai Lưu Tiểu Niên đang ngồi đối diện khẽ run lên một cái.
"Xin lỗi, gọi lộn số." Cố Khải bình tĩnh cúp máy.
Lưu Tiểu Niên cầm ly nước lên điên cuồng uống.
"Tôi đã xem qua tác phẩm của cậu, rất có thiên phú viết truyện tổng tài." Cố Khải không hoa mỹ nói.
Lưu Tiểu Niên thiếu chút nữa phun ngụm nước ra, ai muốn thiên phú cái loại này chứ, chết tiệt!
"Công ty chúng tôi đang lên kế hoạch phát triển một game võng du kiểu lolita vườn trường, muốn mời cậu thiết kế cốt truyện và lời giới thiệu." Cố Khải tựa lưng lên sofa, "Tiền lương tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng."
"Game? Nhưng tôi chưa thử bao giờ." Lưu Tiểu Niên ngoài ý muốn có chút thấp thỏm không yên.
"Sẽ có người dạy cậu, tôi cần ý tưởng của cậu." Cố Khải lấy hợp đồng từ trong bọc tài liệu ra, "Nhìn một chút đi."
Lưu Tiểu Niên lo sợ mở ra, còn chưa kịp xem nội dung đã bị con số cuối cùng làm cho cả kinh.
"Trò chơi này đối với công ty rất quan trọng, cho nên tôi hy vọng cậu có thể tham gia." Cố Khải tỏ ra rất có thành ý.
Được tổng giám đốc coi trọng như vậy, Lưu Tiển Niên có chút thụ sủng nhược kinh.
(thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ)
"Nếu không có vấn đề gì, cậu ký tên đi." Cố Khải đưa cho cậu một cây bút, cười vô cùng ôn nhu thiện lương, bộ dạng một nhà từ thiện, trên mặt cũng tràn đầy chữ "Anh đây đối tốt với cậu như vậy, cậu nên tự xem mà làm đi", tóm lại là khá khốc suất cuồng bá duệ.
(khốc suất cuồng bá duệ: lạnh lùng, đập chai, điên cuồng, bá đạo, khí phách~)
Thế là Lưu Tiểu Niên tỉnh tỉnh mê mê, tại bên B hạ bút ký tên.
"Hợp tác vui vẻ." Cố Khải đạt được mục đích, vui vẻ nâng ly rượu lên.
Lưu Tiểu Niên cùng y chạm ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
"Cậu không uống rượu?" Cố Khải hỏi.
"Vâng, tôi bị dị ứng với cồn rượu." Lưu Tiểu Niên thẹn thùng giải thích.
"Vậy bình thường cậu uống gì?" Cố Khải đặt ly rượu xuống.
"… Sữa đậu nành." Lưu Tiểu Niên lí nhí nói.
Cố Khải bật cười, đưa tay định ấn cái nút trên bàn ăn, bị Lưu Tiểu Niên ngăn lại.
"Tôi uống nước cũng được mà." Lưu Tiểu Niên xấu hổ, ở chỗ như thế này gọi sữa đậu nành, rất mất mặt.
"OK." Cố Khải không miễn cưỡng cậu, đáy mắt ẩn giấu ý cười.
Món chính là cá hồi và tôm hùm, Lưu Tiểu Niên lại càng xoắn xuýt, chỉ ăn cơm.
"Không thích?" Cố Khải hỏi.
"Không phải." Lưu Tiểu Niên rất xấu hổ, " Tôi… cũng bị dị ứng hải sản."
"Thật xin lỗi, lúc gọi món ăn quên không hỏi cậu." Cố Khải phất tay kêu nhân viên phục vụ.
"Không cần không cần." Lưu Tiểu Niên muốn ngăn y lại.
"Tôi thịt dê cũng bị dị ứng." Lưu Tiểu Niên thực .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!