Trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy sàn sạt, Cố tổng ngồi bên ngoài phòng ngủ ảo tưởng vớ va vớ vẩn*, anh rất muốn xông vào đó!
*Nguyên văn là "Tâm viên ý mã" [] Tâm tư thì như vượn, ý nghĩ thì như ngựa. Hình dung suy nghĩ vu vơ, không bình tĩnh được. Theo chym nghĩ thì là liều mạng YY đó =))
Hình ảnh như dòng nước nhẹ nhàng chảy qua cái mông nhỏ… Chỉ nghĩ thôi cũng sẽ phun máu đó! Đậu má sao lại không mất điện!
"Anh." Em zai quần áo chỉnh tề, bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
"Không cho phép đi ra ngoài!" Cố Khải từ chối ngay lập tức.
"… Em không ra mà." Em zai ra vẻ bí ẩn, đến thì thầm vào tai anh, "Em ra ngoài giúp anh đóng công tắc nguồn điện!"
Thời khắc mấu coan mịa nóa chốt còn có em zai giúp đỡ!
Anh em đồng lòng, đồng tâm hiệp lực! Anh trai ôm em
-zai
-yêu
-quý một cái thiệt chặt.
Thế là em zai mang theo mong đợi và khen ngợi của anh mình, hít một hơi thật sâu. Lên đường!
Một phút, một phút rưỡi, năm phút, đèn vẫn cứ sáng, anh zai vẫn cứ lo lắng nhìn đồng hồ, thời gian nhanh như thoi đưa. Mịa, sao mày tốn thời gian thế! Cứ thế "anh" dâu mày quần áo mặc cũng xong hết rồi!
Thế là khi anh trai đang xoắn xuýt vì vụ thời gian, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, vừa ấn nghe đã nghe thấy tiếng khóc đau khổ của em zai, "Anh, cứu em… Em ngã từ trên tường xuống rồi!"
….
Đậu móe! Cố tổng cầm điện thoại lao ra ngoài.
Công tắc nguồn điện của nhà họ Cố ở cao trên tường vây, mà em trai lại lùn lùn. Thế là cậu chàng trèo lên tảng đá, đu lên tường, cuối cùng không hiểu sao ngã lăn quay dưới đất.
Lúc này cậu nằm cạnh hồ nước, nước mắt giàn giụa nhìn anh zai.
"Sao mày ngu thế!" Anh zai chỉ trích thằng em.
Đùi phải em zai bị thương, khóc đến đứt gan đứt ruột, đậu xanh rau má, ông không phải là vì anh sao?!
"Đừng khóc đừng khóc." Cố Khải đưa cậu vào trong xe, "Chúng ta đi bệnh viện."
"Anh…" Em zai ôm hộp khăn giấy, đôi mắt ngơ ngác nhìn anh mình, kích động hỏi, "Nếu như em tàn phế, anh có nuôi em cả đời không?"
"Không." Cố Khải rất phũ phàng, anh nhanh chóng thắt dây an toàn cho thằng em nhà mình.
Em trai khóc càng đau lòng hơn.
Cố Khải vừa khởi động xe, điện thoại lại reo lên, hiển thị tên người gọi – Lưu Tiểu Niên, "Anh đi đâu rồi?"
(mịa, lúc nào cũng treo hai chữ "vợ yêu" trên miệng mà lại lưu tên ngta =v=)
… Cố Khải mãi mới kịp phản ứng, đậu móe, quên vợ yêu ở nhà rồi! Tuy rằng rất muốn cùng vợ yêu tâm sự đêm khuya, nhưng dù gì thì xét về bản chất, anh không chỉ là cầm thú, mà còn là một thằng anh trai nữa. Anh đỗ xe ở sân, nói, "Tiểu Hi ngã, bị thương rồi. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đưa nó đi bệnh viện."
"Hả?" Lưu Tiểu Niên càng hoảng sợ, "Không có sao chứ? Hai người đi bệnh viện nào?"
"Không sao đâu." Cố Khải liếc nhìn Cố Hi mặt trắng bệch, có chút khẩn trương, dù gì thì gì, kia vẫn là đứa em zai như hoa nhà mình đó!
May mà bệnh viện cũng gần nhà, Cố Khải nhanh chóng làm thủ tục, nhìn em zai bị đẩy tới phòng cấp cứu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!