Chương 16: (Vô Đề)

Trong lòng anh đột nhiên dâng lên một tia mong đợi, muốn cả đời này cô không thể thực hiện được lời hứa, như vậy cô sẽ nợ anh cả đời! Tuy rằng như vậy, anh có vẻ rất vô lại.

Tuy nhiên, Dạ Bắc Kiêu nhìn khuôn mặt thờ ơ của Giang Nam Hi, lại đột nhiên cảm thấy tức giận.

Vừa rồi cô nói lấy thân báo đáp, chẳng qua là đang chế giễu sự vô lại của anh, còn bây giờ cô đưa ra lời hứa, lại là đang phủi sạch quan hệ với anh. Cô không có tiền, nhưng có bản lĩnh, đủ để cứu mạng!

Nói trắng ra là, cô không muốn nợ anh, không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh!

Trên mặt Dạ Bắc Kiêu lại phủ một tầng băng giá, bực bội quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Hừ!" Anh lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm.

Nhanh chóng đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra xong nói với Giang Nam Hi chỉ là bị thương ngoài da, bôi thuốc nghỉ ngơi là sẽ khỏi.

Bác sĩ trẻ nhanh nhẹn dùng bông gòn tẩm cồn, lau vết thương cho Giang Nam Hi.

Cồn thiêu đốt vết thương, rất đau, dù là bác sĩ, Giang Nam Hi cũng nhịn không được nhíu mày, cắn môi.

Dạ Bắc Kiêu lạnh lùng nhìn, tức giận nói với bác sĩ trẻ: "Anh nhẹ tay một chút."

Bác sĩ trẻ cười hòa nhã: "Dạ tiên sinh, tôi phải làm sạch vết thương trước, như vậy vết thương mới có thể lành lại, không bị nhiễm trùng."

"Anh làm cô ấy đau rồi!" Dạ Bắc Kiêu còn nói năng hùng hồn.

Bác sĩ trẻ không nhịn được cười thành tiếng, "Đúng là hơi đau, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay."

Giang Nam Hi vô cùng xấu hổ, nói với Dạ Bắc Kiêu: "Không sao đâu, anh ấy làm đúng rồi, tôi chịu được! Anh, hay là ra ngoài đợi đi?"

Dạ Bắc Kiêu trừng mắt nhìn cô một cái, không nói gì nữa.

Bác sĩ trẻ làm sạch vết thương cho Giang Nam Hi, bôi thuốc bột, dùng gạc băng bó lại, nói: "Vết thương không được dính nước, mỗi ngày thay thuốc một lần, sau khi vết thương lành lại thì không cần băng bó nữa, mỗi ngày bôi thuốc mỡ hai lần, có thể đảm bảo không để lại sẹo."

Không cần bác sĩ trẻ dặn dò, Giang Nam Hi cũng biết phải làm như thế nào. Cô còn rất thành khẩn cảm ơn bác sĩ: "Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh."

Giang Nam Hi và Dạ Bắc Kiêu rời khỏi bệnh viện, cô nói: "Cảm ơn anh."

Dù sao thì, tấm lòng của anh, cô phải nhận.

Dạ Bắc Kiêu lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi chỉ là sợ cô làm bẩn xe của tôi!" Anh không cần lời cảm ơn của cô!

Giang Nam Hi: ...

Người đàn ông này không đáng để cô cảm ơn!

"Tiền rửa xe tôi vẫn trả được!" Cô vừa nói, vừa lấy ví tiền từ trong túi xách, rút ra hai trăm tệ, nhét vào tay Dạ Bắc Kiêu, "Một trăm tệ rửa xe, một trăm tệ trả tiền thuốc cho anh lúc nãy."

Cô quay người bỏ đi.

Dạ Bắc Kiêu: ... Người phụ nữ này!

Ngay lúc anh nhìn hai trăm tệ trong tay, sắp nổi trận lôi đình thì Giang Nam Hi đã nhanh chóng lên một chiếc taxi đậu bên đường, dương trường nhi khứ.

"Giang Nam Hi!" Dạ Bắc Kiêu nhìn bóng xe khuất dần, hung hăng vo tròn hai tờ tiền trong tay.

Dạ Phi đứng bên cạnh im lặng nhìn trời, cậu ta cảm thấy rất cần thiết phải dạy cho anh họ mình một bài học về tình yêu!

Khi Giang Nam Hi trở về Hồng Phong biệt viện, trời đã rạng sáng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!