*Cộc cộc cộc*
"Vào đi."
Đã nhận được sự cho phép từ vị Chủ tịch quyền lực, Bội San cứ thế mà thẳng bước tiến vào trong.
"Từ giờ em không cần phải gõ cửa."
Đình Hạo Nguyên vẫn tập trung xem xét những bản hợp đồng mới bên bàn làm việc, tuy vậy nhưng anh vẫn thừa biết người đến là ai mà không cần phải ngẩng mặt lên nhìn vì mùi hương trên cơ thể Bội San đối với anh đã quá đỗi quen thuộc.
"Chuyện ở phòng Marketing là do anh sắp xếp sao?"
"Còn không phải do em làm việc chậm chạp à, anh rộng lượng ra tay giúp đỡ em thôi."
Miệng thì trả lời, nhưng mắt phượng thì vẫn dán chặt vào bản hợp đồng, Bội San còn nhìn ra nét mặt của anh còn hiện lên đôi chút căng thẳng.
Người đàn ông này đã làm nhiều chuyện cho cô, gần đây còn dành rất nhiều thời gian cho cô và Bội Sam, nên có lẽ đã ảnh hưởng ít nhiều đến công việc của anh.
Anh còn lo nghĩ cho cô chu toàn hết thảy mọi thứ, lúc nào cũng muốn cô thoải mái. Sự ấm áp và chân tình anh mang đến thật sự rất đáng phải cảm động, nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ để sưởi ấm lại con tim đã băng giá bên trong cô.
"Sao im lặng? Giận rồi à?"
"Không có, anh lo nghĩ cho tôi như vậy thì sao lại giận anh."
Bội San nhỏ giọng nói xong rồi đi qua sô pha ngồi xuống, tiếp xúc với Đình Hạo Nguyên quá nhiều nên giờ cô cũng không còn cảm thấy ngại ngùng ở những lúc bình thường thế này nữa.
"Vậy em đã cảm động chưa?"1
Lúc này, nam nhân ấy mới ngẩng mặt lên nhìn Bội San, nụ cười ấm áp trên môi anh khiến cô nhất thời lại bối rối mà vội vàng né tránh ánh mắt ma mị của anh.
"Anh tìm tôi có chuyện gì? Đã đến giờ nghỉ trưa rồi sao anh còn ở đây?"
Biết Bội San đã ngại, Đình Hạo Nguyên liền bật cười, sau đó lại tiếp tục với công việc.
"Tìm em lên ăn cơm, em sang phòng nghỉ bên cạnh ăn trưa rồi nghỉ ngơi đi. Anh còn phải giải quyết chút công việc."
"Nhưng đó là phòng riêng của anh mà?"
"Từ giờ cũng là của em!"
"Nhưng mà…"
"Tạm thời em có thể từ chối tình cảm của anh, nhưng không được phép không nhận sự quan tâm của anh. Anh tình nguyện cho đi mà không cần nhận lại, chỉ cần em vui vẻ, bình an là được."
Đình Hạo Nguyên nhìn cô, lại cười trìu mến, ánh mắt anh dạt dào tình cảm, đến cả giọng nói cũng ngọt ngào làm trái tim Bội San bỗng chốc mềm nhũn, thế rồi anh lại tiếp tục làm việc, mặc cho cô ngây ngô ngồi đó suy nghĩ.
Và dĩ nhiên Bội San đã bị những lời nói của Đình Hạo Nguyên làm cho bất ngờ.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng một tổng tài cao ngạo, lạnh lùng, nổi tiếng tàn khốc lại có thể nói ra những lời nói ngôn tình, sâu lắng đáng cảm động đến như thế.
Cho đến lúc này cô mới nghi ngờ lời đồn của thiên hạ về Đình Hạo Nguyên, anh đâu phải người vô cảm, đâu có lạnh lùng đến nổi không một ai dám đến gần, hay chỉ có riêng mỗi cô là được anh đối xử như thế?
"Có phải là đang cảm động rồi không?"
Đình Hạo Nguyên khép bản hợp đồng vừa xem xong lại, anh lướt mắt nhìn qua Bội San khẽ cong môi cười trêu chọc rồi lại mở ra một tập tài liệu khác, tiếp tục xem xét.
"Cảm, cảm động gì chứ. Tôi chỉ đang bất ngờ trước những câu nói ngôn tình kia của anh thôi, đúng là thật không ngờ khi "núi băng" mà cũng biết nói chuyện tình cảm lãng mạn."
"Đó là lần đầu tiên, và cũng là người vô cùng đặc biệt mới được nghe anh nói những lời đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!