"Mẹ San San ơi, bảo bảo của mẹ đến rồi này!"
Vừa nghe thấy giọng điệu non nớt lảnh lót của bé con thân yêu, Bội San đã lật đật xuống giường dang tay ôm chầm lấy đứa con gái bé bỏng của mình vào lòng.
"Mẹ nhớ con quá đi mất!"
Bội Sam ôm mẹ mình một cái, sau đó lại rời khỏi người Bội San, đôi mày nhỏ khẽ nhíu, nét mặt hệt như một bà cụ non nhìn chằm chằm vào khuôn mặt khá nhợt nhạt trước mắt mình, nghiêm giọng hỏi han chất vấn.
"Mẹ còn đau không? Mẹ còn mệt không? Sao mẹ lại bất cẩn để bị ngã như vậy?
Bội San bật cười thật tươi, cô xoa xoa đầu bé con rồi lại ôm chầm lấy Bội Sam một lần nữa.
Chỉ cần được ở bên đứa con gái nhỏ đáng yêu của mình thôi thì mọi mệt mỏi, buồn phiền trong lòng cô đều biến mất, Bội Sam cứ như một liều tiên dược, truyền cho cô một nguồn năng lượng tích cực trong cuộc sống lắm thăng trầm đau thương này.
"Mẹ khỏe rồi này, cũng không còn đau nữa. Bảo bảo của mẹ đừng lo lắng nữa nha!"
"Mẹ nói thật không đó? Mẹ không được nói dối bảo bảo giống lần trước đó nha…"
Đình Hạo Nguyên cũng bắt đầu muốn hòa vào cuộc trò chuyện của hai mẹ con, anh tiến về chỗ của Bội Sam, ngồi xổm xuống đưa bàn tay ấm áp khẽ xoa xoa đầu cô bé, nơi khóe môi gợi cảm của người đàn ông còn cong nhẹ lên như đang mỉm cười, ánh mắt anh dạt dào những tia ôn nhu dành cho Bội Sam.
" Thế mẹ San San hay nói dối tiểu Sam Sam lắm à, sao con lại thiếu tin tưởng cô ấy đến vậy?"
Lúc này Bội Sam cũng quay mặt qua tiếp chuyện với Đình Hạo Nguyên, miệng nhỏ chúm chím dõng dạc trả lời:
"Dạ, mẹ San San không có thường xuyên nói dối tiểu Sam mà chỉ có một lần mẹ bệnh xong mẹ cũng nói mẹ khỏe rồi vậy mà một lát sau mẹ đột nhiên ngất xỉu, cũng may hôm đó có dì Châu giúp đưa mẹ đi bệnh viện nếu không con cũng không biết thế nào luôn."
"Bội Sam à, con nói mấy chuyện này với chú làm gì…"
Bội San ngượng ngùng, bẹo má Bội Sam một cái rồi đứng dậy định bế cô bé cùng lên giường ngồi nhưng đã bị Đình Hạo Nguyên ngăn lại.
Anh nhìn Bội Sam vẫn cong môi cười dịu dàng rồi nói tiếp:
"Mẹ San San đúng là hư mà, sau này chú sẽ thay tiểu Sam để ý đến cô ấy những lúc con không có ở nhà có được không?"
"Dạ được, mẹ San San đúng là rất hư, chẳng biết chăm sóc cho mình gì cả, lúc nào cũng lo cho tiểu Sam, còn lo cho…"
Nói giữa chừng Bội Sam đột nhiên lại ngừng lại như đã nhớ ra gì đó, cô bé che miệng lại, híp mắt cười với Đình Hạo Nguyên.
"Tiểu Sam ngoan, bây giờ chú đưa con với mẹ San San về nhà nha?"
"Dạ được ạ, chú ơi chú thật là dễ thương! Moa!!!"
Bội Sam vui vẻ nói xong còn thản nhiên tiến tới thơm lên má Đình Hạo Nguyên một cái, ngay sau hành động táo bạo của cô bé cả Ninh Hạ và Bội San đều kinh ngạc sững sốt.
Đình Hạo Nguyên là một người sạch sẽ, nào có ai dám đến gần anh quá 2 bước chân vậy mà con gái của cô lại nghiễm nhiên hôn lên má anh.
Trong khi trái tim trong lòng ngực của Bội San mỗi lúc một đập nhanh hơn vì lo lắng không biết tiếp theo Đình Hạo Nguyên sẽ làm gì con gái mình, cô định ôm lấy bé con vào lòng thì đã bắt gặp nụ cười tỏa nắng của người đàn ông kia đang dành cho đứa con gái bé bổng của mình.
Nụ cười của anh vừa ôn nhu lại vừa chan chứa biết bao tình cảm giống như đang dành cho chính con gái của mình vậy.
Đến giây phút Đình Hạo Nguyên đã bế Bội Sam trên tay, Bội San vẫn còn chưa kịp định thần trở lại, cô ngây ra nhìn một lớn một nhỏ thân thiết với nhau như thưở đã quen biết nhau từ kiếp nào.
"Ninh Hạ, phiền cô giúp tiểu San thay quần áo nha, tôi ra ngoài tìm bác sĩ lấy thuốc cho cô ấy rồi sẽ quay lại."
Đình Hạo Nguyên căn dặn Ninh Hạ rồi ung dung bế Bội Sam đi ra ngoài, chẳng thèm quan tâm tới biểu cảm hiện tại của Bội San.
Còn Bội San thì cứ như kiểu: "Chuyện gì đang xảy ra? Con gái của cô từ lúc nào lại bị một người đàn ông khác giành mất rồi?"
"Chị Bội San, Đình tiên sinh tuy là rất lạnh lùng nhưng lại rất thích trẻ con nên chị đừng có lo ha, giờ mau vào phòng thay đồ, thay quần áo rồi cùng về dinh thự của anh ấy thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!