Phòng bệnh chỉ có mỗi một nam một nữ lại không quá thân quen thì khó tránh khỏi cảm giác ngại ngùng đặc biệt là đối với một người phụ nữ như Bội San.
Cô nằm nghiêng người trên giường bệnh, và phía sau lưng không ai khác chính là nam nhân quyền lực kia.
Anh vẫn ngồi đó từ khi Bội San tỉnh lại cho đến bây giờ cũng đã hơn 30 phút trôi qua, mặc dù Bội San rất không hiểu tại sao Đình Hạo Nguyên nửa đêm nửa hôm lại chạy đến bệnh viện chỉ vì một nữ nhân viên bình thường trong công ty, nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi thẳng ra.
Dẫu sao khi đối diện với người đàn ông nổi tiếng tàn khốc này cô vẫn cứ cảm thấy có chút lo sợ, và kiêng dè là điều không thể thiếu.
Không gian trong phòng bệnh cứ lặng lẽ trôi qua trong yên tĩnh, Đình Hạo Nguyên vẫn chăm chú lướt điện thoại cho đến khi…
*Cộc cộc cộc*
Phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa anh mới cất điện thoại vào túi quần, đi ra mở cửa.
Chưa tới 30 giây sau, Đình Hạo Nguyên đã quay trở lại, trên tay anh là một hộp thức ăn giữ nhiệt người làm vừa mang tới.
"Ngồi dậy ăn cháo."
Tuy đang lo lắng và quan tâm cho Bội San nhưng anh lại chẳng biết cách nói chuyện, suốt 29 năm qua anh chưa từng cư xử ôn nhu, ân cần với bất cứ ai nên lần đầu tiên thể hiện thì khó tránh khỏi sự vụng về, cứng nhắc.
Chẳng biết do Bội San thuộc tuýp người đơn thuần, hay là đang sợ Đình Hạo Nguyên mà cô lại rất ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc ngồi dậy Bội San cảm thấy hơi choáng nên có hơi nhăn mặt khó chịu một chút, vậy mà trạng thái ấy của cô đã lọt hẳn vào tầm mắt của ai kia.
"Tại sao lại bị thương?"
Bội San khẽ cười gượng, sau đó mới nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Đình Hạo Nguyên.
"Sơ ý bị ngã thôi, vết thương không nghiêm trọng đúng không?"
"Vết thương không nghiêm trọng, nhưng sức khỏe của em thì đang ở mức báo động."
Nói xong, Đình Hạo Nguyên đã kề muỗng cháo được thổi nguội đến tận môi của Bội San, nhưng cô vẫn dè dặt không dám mở miệng đón lấy, mà lại nhẹ nhàng đẩy muỗng cháo ra xa một chút.
"Anh để tôi tự ăn nha…"
"Tôi không có nhiều kiên nhẫn."
Vẫn là những câu từ ngắn gọn mang theo nguồn sức lực uy quyền của một tổng tài cao ngạo phát ra, muỗng cháo một lần nữa được kề sát đến môi nhỏ, lần này Bội San cũng chẳng dám từ chối nữa, cô cùng hợp tác để Đình Hạo Nguyên bón cháo cho mình.
"Nếu đã không thể quay trở về nữa thì cứ đến nhà tôi ở tạm, đợi sau khi tìm được nhà mới rồi hãy dọn đi."
Lời đề nghị của Đình Hạo Nguyên khiến Bội San khá bất ngờ, nhưng hiện tại cô lại không biết nên trả lời anh thế nào nên chỉ lặng lẽ ngồi ăn từng muỗng cháo được đưa đến.
"Chẳng lẽ em định để bé con ở nhà nghỉ trong một môi trường phức tạp như thế?"
Đình Hạo Nguyên lại tiếp lời, lần này Bội San mới lên tiếng đáp trả câu hỏi của anh.
"Sao anh lại nghĩ đến nhà nghỉ mà không phải là nhà của một người thân nào đó của tôi?"
"Vì tôi biết rõ ở Thượng Hải em không có bất cứ một người thân nào."
"Anh điều tra tôi để làm gì?"
"Vì đó là chuyện tôi muốn."
Lời nói của Đình Hạo Nguyên được phát ra một cách vô cùng ung dung tự tại cứ như ông đây là vua chúa, chỉ cần là chuyện mà ông muốn làm thì không gì có thể cản trở được.
Anh bón cho Bội San muỗng cháo cuối cùng, sau đó đưa cho cô khăn giấy và một ly nước ấm, tất cả Bội San đều thuận tình đón nhận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!