Chương 14: Trình Thiên - Thần Ca Ca

- cô thật đáng thương mà, bị bỏ rơi mà cũng không hề biết

Mọi người ai cũng đều cất tiếng cười lên, họ cười cô, cười cô vì cô là tiểu tam? Cười cô vì cô là 1 đứa nghèo hèn giẻ rách mà ăn bám hắn? Và họ cười cô là vì cô là 1 kẻ bị bỏ rơi, là hắn vứt bỏ cô

Nước mắt cô rơi xuống đất không ngừng, giây phút này cô phải làm gì đây có thể nói rằng cô đã làm sai điều gì cơ chứ. Tại sao lại ghét bỏ cô như vậy, tại sao lại nói thế với cô? Cô cũng là 1 con người cũng cần được sự yêu thương kia mà

Từ nhỏ cũng thế cô bị chính người cô của mình bỏ rơi vì thế lưu lạc khắp nơi. Ai ai cũng ghét bỏ cô kể cả dòng họ của mình... cũng như thế, họ bỏ mặc cô coi cô như đã chết rồi

Người đời ai cũng chán ghét ghét bỏ cô không ngừng. Họ ghẻ lạnh cô. Lúc đó cô cảm thấy mình thật là tuổi thân mà

Thử hỏi 1 đứa trẻ vừa lên 6 tuổi đã đột ngột mất cha mẹ và còn bị cô mình vứt bỏ như thế thì đó chính là nỗi đau lớn nhất của đời cô

Cô đã chịu đựng quá nhiều rồi, cô rất muốn ngay tại lúc này có hắn ở bên mình, hắn chính là điểm tựa của cô cũng là người thân duy nhất của cô

Nhưng tại sao hắn lại không xuất hiện che chở cô kia chứ. Cô cần hắn

- " Thần ca ca... hức...."

- thôi ngay cái kiểu khóc lóc giả bộ như thế đi tiện nhân

Nói rồi Lâm Uyên ả đưa tay lên cao định giáng xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô thêm 1 bạt tai thì đột nhiên bị 1 cánh tay nào đó bắt lấy

- là ai?....

Ả quay lại thì người đó không ai khác đó là Trình Thiên người cô ta yêu

- anh Thiên

Anh lạnh lùng hất tay cô ả xuống khiến cho ả có chút đứng không vẫn với đôi giày cao gót nữa. Mém tí là té may là Đan Vi đỡ cô ả nếu không mông ả cũng hôn đất giống cô rồi

Liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi dưới đất nước mắt không ngừng rơi

Nhìn thấy cô khóc như thế chẳng hiểu nỗi sao mà tim của anh có chút nhói đến kì lạ. Cô thật đáng thương

Anh đi tới đưa tay kéo cô đứng dậy mà ôm vào người, thấy thế ai ai cũng ngạc nhiên

- Thiên cô ta là tiểu tam muốn chia rẻ anh và Uyên Uyên kia mà

- phải đó tại sao lại bênh vực cho con tiện nhân đó mà bỏ mặc Uyên Uyên?

- Uyên Uyên là bạn gái anh đó

- anh Thiên...

- tôi từ trước giờ có thừa nhận rằng cô ta là bạn gái của tôi?!

- anh Thiên đừng đối xử em như vậy, em thật lòng yêu anh mà

- yêu sao? Lâm tiểu thư xin đừng chọc cho tôi cười chứ

- Thiên

- đó là cô tự luyến thôi, tình yêu đơn phương, tôi mãi sẽ không bao giờ yêu cô

Lâm Uyên hết sức ngỡ ngàng vì câu nói này của anh. Mọi người cũng ngạc nhiên không kém

Nhìn thấy anh đang ôm cô Lâm Uyên càng tức tối thêm nữa

- có phải là tại con tiện nhân đó hay không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!