Chương 30: (Vô Đề)

Thời gian gần đây, Tống Nhiễm Hoài phát hiện ra ánh mắt Liễu Xuân Quỳnh nhìn hắn vô cùng lạ. Trong mắt cô nhiều hơn một tia hoài nghi cùng với đề phòng.

Cô hoài nghi cái gì, đề phòng cái gì thì anh không thể nhìn ra được, chỉ có điều anh phát hiện ra không những ánh mắt của cô khác lạ mà hành động của cô còn có thêm cả một phần né tránh. Cô né tránh anh, không còn làm đồ ăn mang đến cho anh nữa.

Khoảng thời gian ở bên cạnh Tống Kim Hoa cũng không nhìn anh lấy một cái.

Tống Nhiễm Hoài không hiểu vì sao chính mình lại cảm thấy thất vọng bởi vì điều này. Ngày từ ban đầu đã không có hi vọng, tại sao lại thất vọng.

Anh lắc đầu, nhìn chằm chằm đống hồ sơ trước mặt.

Mập

Không được, bây giờ không phải là lúc để nghĩ linh tinh. Đám người bên kia anh còn chưa nghĩ xong cách đối phó hoàn hảo nhất, anh không thể để những thứ khác làm phân tâm được.

"Không hay rồi tổng tài.

"Tiêu Đề từ bên ngoài hớt hải chạy vào. Tống Nhiễm Hoài đau đầu xoa xoa thái dương, ngước mắt nhìn hắn đầy lãnh đạm:"Có chuyện gì?"

"Chúng tôi vừa phát hiện có người của phu nhân xuất hiện ở gần trường học nơi tiểu thư đang theo học. Tôi nghi ngờ phu nhân định nhằm đến tiểu thư."

"Bên chỗ Cố Hồng thế nào rồi?"

"Ngài ấy đang chuẩn bị những thứ cuối cùng, chỉ là trong vòng một tháng sợ là chưa thể xong được."

"..."

"Tổng tài, chúng ta có nên đưa tiểu thư đi chỗ khác tránh nạn trước không?"

Tống Nhiễm Hoài cúi gằm mặt, rơi vào trầm mặc. Anh không trả lời đề nghị của hắn ngay mà ra lệnh đuổi người: "Cậu ra ngoài trước đi."

Vấn đề trước mắt này cần phải cân nhắc thật kỹ.

Chưa chắc đưa Tống Kim Hoa rời đi chỗ khác thì cô bé có thể an toàn. Đám người của bà ta, chưa biết chừng sẽ đuổi theo khắp nơi.

Huống hồ, anh còn không có bất kì kẻ nào đủ tin tưởng để có thể giao bé cưng cho hắn chăm sóc.

Trước khi anh đạp lên tất cả để ngồi vào vị trí đứng đầu Tống thị, anh vốn đã gây thù chuốc oán rất nhiều người. Hơn nữa, nhà họ Tống so với những gia tộc khác tranh đấu càng khốc liệt hơn nhiều.

Đặc biệt là từ khi cha Tống Nhiễm Hoài mất.

Tống Nhiễm Hoài vốn không phải con cháu dòng chính, để ngồi được vị trí này đã phải sứt đầu mẻ trán. Anh biết dù khoảng thời gian này đám người họ Tống kia có tỏ ra ngoan ngoãn và phối hợp đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ lật mặt.

Ngay cả trong sự hiền hòa nhất cũng sẽ có sóng ngầm. Anh biết ngoài mặt đám người kia thể hiện mình là người an phận thủ thường nhưng thật ra bên trong đã chuẩn bị không ít thứ để lật đổ anh.

Vốn dĩ đám người kia sẽ không dám hành động quá sớm. Có điều, khoảng thời gian trước, bởi vì đi cứu Liễu Xuân Quỳnh mà anh bị chậm trễ hai ngày làm việc. Đám người kia đã lợi dụng sơ hở đó của anh để hành động.

Anh phản ứng chậm hai ngày khiến cục diện trở nên khó khăn. Cũng may là anh đã có chuẩn bị từ sớm, nếu không bây giờ đã đầu rơi m.á. u chảy rồi.

Dường như nhớ ra vấn đề gì đó, Tống Nhiễm Hoài gọi Tiêu Đề vào lần nữa.

"Tổng tài có chuyện gì sao?"

"Bên phía Liễu Xuân Quỳnh thế nào rồi?"

Tiêu Đề đẩy cặp kính mắt trên mặt: "Bên phía cô Quỳnh đang chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới, tốc độ rất cao. Chất lượng cũng vô cùng được chú trọng."

"Phản ứng thị trường thế nào?"

"Đã có rất nhiều yêu cầu đặt hàng được gửi đến. Khoảng thời gian này có lẽ cô ấy sẽ rất bận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!