Tối hôm đó, Tống Kim Hoa một khóc hai nháo đòi hai người phải đưa cô bé đi ăn bữa tối hâm nóng tình yêu gì đó.
Cả hai không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý với cô bé.
"Cô Quỳnh, tối nay cô có thể ngủ ở đây với ba con con không?"
Liễu Như Quỳnh: "..."
Tống Nhiễm Hoài đang uống một ngụm rượu, suýt chút nữa phun ra ngoài.
"Kim Hoa, đừng nghịch nữa. Cô Quỳnh có nhà của cô ấy, ở cùng chúng ta làm gì."
"Nhưng mà con muốn cô Quỳnh ngủ cùng với con cơ. Ba, ba cũng muốn ngủ cùng cô Quỳnh đúng không?"
Tống Nhiễm Hoài: "...
"Nhóc con này, ăn có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy đâu, biết chưa! Biết không thể trông đợi ở chỗ ba, cô bé đành phải lao tới bên cạnh Xuân Quỳnh làm nũng:"Cô, cô ngủ với con đi mà.
Con muốn ngủ cùng cô từ lâu lắm rồi."
Bình thường cô đúng là rất nuông chiều cô bé, thế nhưng còn phải tùy trường hợp. Trẻ con mà, những lúc cần phải rắn thì không nên quá nuông chiều được. Cô lập tức cau mày: "Cô còn nhiều việc chưa làm nữa."
"Tống Kim Hoa! Ta khuyên con ngoan ngoãn một chút, cẩn thận ba đánh m.ô.n. g con đấy!"
Tống Kim Hoa dưng dưng nước mắt: "Nhưng mà... nhưng mà các bạn con nói ba mẹ của họ đều ngủ với nhau. Con cũng muốn có ba mẹ... con cũng muốn có ba mẹ mà!"
Liễu Xuân Quỳnh ôm bé lên lòng: "Cô làm mẹ nuôi của con còn không đủ sao?"
"Con muốn cô làm mẹ ruột của con cơ."
"Tống Kim Hoa!
"Tống Nhiễm Hoài đen mặt, lớn giọng đến nỗi khiến những vị khách ngồi ở bàn bên cạnh cũng phải nghe thấy. Tống Kim Hoa bị ba mắng như vậy, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau tuôn ra. Liễu Xuân Quỳnh xót cô bé, ôm lấy cô bé vào lòng:"Được rồi, đừng khóc, ba cũng không có ý định mắng con mà."
Mập
"Cô Quỳnh, cô thật sự không thể ngủ với con sao?
"Đứng trước sự làm nũng đáng yêu của con trẻ, Liễu Xuân Quỳnh không đành lòng từ chối. Huống hồ, Tống Kim Hoa với Tống Nhiễm Hoài đã chia phòng ngủ từ lâu, cô ngủ với con bé cũng không có nghĩa là sẽ ngủ với anh. Suy nghĩ kỹ, cô liền xoa đầu cô bé:"Ngoan, đừng khóc, tối nay cô ngủ với con cũng được.
"*Rầm* Tống Nhiễm Hoài nghe được câu này, lập tức đập bàn đứng dậy:"Liễu Xuân Quỳnh, cô vừa nói gì vậy hả?"
Liễu Xuân Quỳnh ghét bỏ phản ứng thái quá của anh:
"Tôi ngủ với Kim Hoa, cũng không phải ngủ với anh, anh nói lớn thế làm gì. Người ta nhìn còn không biết ngại chắc."
Tống Nhiễm Hoài mặt mày đen đặc đứng im một lúc lâu cũng không ngồi xuống. Có điều, cô không để ý đến anh, toàn bộ quan tâm đều đặt trên người Kim Hoa rồi.
Kim Hoa mềm mại ôm chặt cô: "Cô hứa nha, không được nuốt lời đâu đó."
Liễu Xuân Quỳnh cười hiền: "Nhất ngôn cửu đỉnh, cô sao có thể nuốt lời với con được."
Liễu Xuân Quỳnh đứng trước giường lớn màu ghi của Tống Nhiễm Hoài: "...
"Tống Nhiễm Hoài đứng bên cạnh khinh thường hừ lạnh một tiếng. Liễu Xuân Quỳnh cứng miệng, xoa đầu bé cưng:"Con tự mình đi lấy quần áo ngủ được không? Cô có chuyện cần nói với ba con."
Tống Kim Hoa đạt được ý nguyện, khóe mắt vẫn luôn con vút: "Được ạ, cô với ba con cứ nói với nhau đi.
"Nói xong, cô bé lập tức rời đi. Tống Nhiễm Hoài bị Liễu Xuân Quỳnh mạnh mẽ kéo vào trong góc:"Tại sao anh không nói với tôi phòng của con bé đang sửa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!