Chương 25: (Vô Đề)

Liễu Xuân Quỳnh không thể tự mình đứng lên, chứ đừng nói là có thể đi đứng được hay không. Tống Nhiễm Hoài đã đi tới đây, không thể vì chút khó khăn mà bỏ rơi cô.

Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn là một người cứng đầu, chưa từng thay đổi.

Mới đầu anh vẫn còn làm chủ được tình hình. Dần dần, thể lực của anh bị rút mòn, tốc độ và lực đánh giảm đi đáng kể. Tống Nhiễm Hoài cuối cùng cũng bị hai tên đè xuống đất.

Quá thảm, từ khi ngồi trên vị trí này, anh chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh thảm như hiện tại. Tống Nhiễm Hoài cười thầm trong lòng.

Mập

Dính đến nữ nhân quả nhiên là không có chỗ nào tốt.

Liễu Xuân Quỳnh cũng bị đè xuống đất. Bàn tay ma quái không ngừng di chuyển trên người cô. Cảm xúc ghê tởm không ngừng tràn lên trong lòng, hận không thể lập tức cắn lưỡi tự tử.

Đám côn đồ cũng không thật sự sẽ làm gì cô.

Mặc dù trong lòng rất muốn nhưng bọn họ vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà dừng lại.

Trong lòng Tống Nhiễm Hoài tràn lên hoài nghi. Rốt cuộc thì cảnh sát bao giờ mới ra tay vậy? Anh rõ ràng đã báo cảnh sát rồi mà!

Đám côn đồ trói hai người lại với nhau, kéo tới bên bờ sông, không nói hai lời, trực tiếp ném xuống.

Tống Nhiễm Hoài: "..."

Các ngươi làm như vậy có phải quá chuyên nghiệp rồi không? Người bình thường không phải nên nghe nạn nhân nói lời trăn trối trước rồi mới ném à?

Bởi vì cả hai bị trói lại với nhau nên khối lượng rất lớn, tốc độ chìm rất nhanh. Xung quanh toàn là nước, cho dù anh nín thở có giỏi đến đâu đi nữa cũng không thể nhịn được quá hai phút. Huống hồ, cho dù anh nhịn được hai phút thì cái người bên cạnh anh cũng không thể.

Cô đã bắt đầu có xu hướng bị sặc nước rồi.

Tống Nhiễm Hoài giãy giụa, mong muốn dùng sức lực của bản thân để làm đứt dây trói nhưng không thể. Ở dưới nước, sức lực của anh bị giảm đi rất nhiều.

Chẳng lẽ anh thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

Đột nhiên, bàn tay của anh chạm phải thứ gì đó. Tống Nhiễm Hoài túm lấy vật ấy, tựa như là túm lấy khúc gỗ cứu mạng.

Tống Nhiễm Hoài không nghĩ nhiều, lập tức kéo mạng nó ra. Liễu Xuân Quỳnh lúc này đã chìm vào hôn mê. Không thể hỏi ý trước được, đành phải làm trước rồi nếu hai người đã thoát khỏi nguy hiểm thì nói sau vậy.

Dây thừng rất nhanh bị cắt đứt, Tống Nhiễm Hoài vòng tay ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Liễu Xuân Quỳnh. Anh đạp chân cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất để đưa cả hai người lên khỏi mặt nước.

Dòng nước chảy rất xiết, thời điểm Tống Nhiễm Hoài đưa Liễu Xuân Quỳnh ra khỏi dòng nước, cả hai không biết đã trôi được bao xa rồi. Anh kéo nữ nhân mềm nhũn bên cạnh lên trên bờ, anh mệt nhọc thở hai hơi. Sau đó mới quan tâm đến nữ nhân đang nằm bên cạnh mình.

Cả người cô ướt nhẹp, quần áo dán chặt lên người để lộ dáng vẻ ba vòng khác biệt của mình. Tống Nhiễm Hoài nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức đảo mắt nhìn sang chỗ khác.

Cơ mà... cứ thế này cũng không phải là cách. Tống Nhiễm Hoài ngẩng mặt lên trời hai tay cẩn thận mò ra bên người Liễu Xuân Quỳnh.

Hô hấp nhân tạo, chỉ là hô hấp nhân tạo thôi, không có bất kì ý nghĩa gì khác. Hô hấp nhân tạo ba bốn lần, Liễu Xuân Quỳnh bất động cuối cùng cũng có phản ứng. Nước trong người điên cuồng ho ra ngoài.

Tống Nhiễm Hoài nhanh nhẹn cúi người đỡ cô ngồi dậy. Anh đập đập lưng để cô ho hết những gì còn tồn đọng, tránh để cho nước ứ đọng trong phổi quá lâu.

Liễu Xuân Quỳnh mơ hồ tỉnh dậy, thấy Tống Nhiễm Hoài đang tay chân nhanh nhẹn chăm sóc cho mình, trong lòng không khỏi ấm áp. Đã rất lâu rồi cô mới được trải qua cảm giác có người che chở.

Đột nhiên cảm thấy nam nhân trước mặt này cũng không đáng ghét như cô tưởng.

"Cô tỉnh rồi? Có đau ở chỗ nào không?"

Liễu Xuân Quỳnh cảm động trước sự quan tâm của anh, đôi mắt long lanh ánh nước. Cô chậm rãi lắc đầu: "Không có!"

Chỉ đợi như vậy, anh lập tức đứng thẳng người: "Vậy thì chắc cô có thể tự đi được nhỉ. Đứng dậy đi, tôi còn phải về nhà sớm, Kim Hoa trở về không thấy tôi sẽ rất buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!