Cố Hồng nhận lấy bản hợp đồng đã có chữ ký của Liễu Xuân Quỳnh ở bên trên, ngước mặt nhìn đồng hồ:
"Phía sau tôi vẫn còn một lịch trình nữa. Nếu như cô muốn về thì để tôi tiễn cô về."
Liễu Xuân Quỳnh lộ rõ biểu tình thất vọng, vuốt nhẹ lên mái đầu của Kim Hoa:
"Tôi có thể ở đây với con bé một lúc không? Nó đang ngủ ngon, tôi không muốn đánh thức nó."
Cố Hống nở nụ cười: "Có vẻ như cô rất thích Kim Hoa nhà tổng tài của chúng tôi nhỉ. Liệu cô..."
Không đợi anh nói hết câu, cô đã đoán được đại ý phía sau. Cô nghiêm mặt, phủ định ngay lập tức:
"Tôi không có ý gì với tổng tài nhà các anh. Điều tôi muốn chỉ là ở bên cạnh đứa trẻ đáng yêu này thôi."
Thật ra, không cần Liễu Xuân Quỳnh khẳng định, Cố Hồng cũng đã nhìn ra được. Dẫu sao anh ta cũng là người lăn lộn thương trường nhiều năm, cô nàng có ý với Tống Nhiễm Hoài hay không, anh chỉ cần để ý một chút là có thể nhìn được ra.
Mà dựa vào việc cô ấy chăm chút Kim Hoa từng chút một cũng có thể cảm nhận được tình cảm chân thành mà cô dành cho cô bé. Nếu như tất cả điều này chỉ là giả, vậy thì Liễu Xuân Quỳnh này che giấu cũng quá tốt rồi.
"Vậy cô cứ ở lại đây. Khi nào muốn về thì nói với Kim Hoa, Kim Hoa biết cách để liên lạc với người khác tiễn cô xuống dưới."
"Tôi biết rồi."
Cố Hồng cứ như vậy mà rời đi. Thật ra, anh ta vẫn chưa hẳn tin tưởng Liễu Xuân Quỳnh, thế nhưng đây là tầng cao nhất của tập đoàn nhà họ Tống.
Không những có camera giám sát khắp nơi, tầng này còn được thiết kế phòng ngăn bằng những tấm kính trong suốt, chuyện gì xảy ra trong phòng đều sẽ bị người khác nhìn thấy hết.
Anh tin rằng cô ta sẽ không dám làm gì Kim Hoa.
Mặt khác, anh có niềm tin, chỉ cần anh vừa mới đi, cái tên ở trên tầng kia sẽ xuống đây. Chắc chắn hắn đang ngồi ở một góc nào đó xem camera giám sát.
Quen Nhiễm Hoài bao nhiêu năm, anh đã quá hiểu tính cách của hắn rồi.
Quả đúng như những gì anh ta nghĩ, anh vừa mới rời đi chưa được bao lâu, Tống Nhiễm Hoài đã lật đật mò xuống. Hắn có thể lạnh nhạt đối với tất cả mọi thứ trên thế giới, đương nhiên là trừ Tống Kim Hoa ra.
Tống Nhiễm Hoài từ xa đã nhìn thấy con gái nhỏ của mình đang nằm trong lòng người phụ nữ kia, nộ khí xung thiên.
Nữ nhân này làm mặt dịu dàng với con gái hắn làm gì? Chắc chắn cô ta định tranh cướp bé con với hắn. Từ khi cô ta xuất hiện, vị trí của hắn trong lòng bé con đã giảm đi một bậc mất rồi.
Tống Nhiễm Hoài vô cùng tức giận.
Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần hắn cảm thấy uất ức nhất.
Trước đây, hắn có thể bị người khác bắt nạt nhưng hắn vẫn luôn có thể làm chủ mọi thứ, đem mọi thứ vào trong lòng bàn tay mình. Lần này thì khác, Tống Kim Hoa là tâm can của hắn, hắn không nỡ nhìn thấy cô bé đau lòng.
Tuy nhiên, hắn cũng không muốn Tống Kim Hoa thân thiết với người khác trước mặt hắn, lại là còn là nữ nhân. Cái sinh vật cấp cao quỷ kế đa đoan, hắn phải đề phòng thật kỹ mới được.
*Cạch.*
Chốt cửa vang lên âm thanh nhẹ nhàng. Tống Nhiễm Hoài mang dáng vẻ lạnh lùng bước vào trong.
Liễu Xuân Quỳnh ngước mắt nhìn lên, dịu dàng trong mắt ngay lập tức tan đi. Cô có đôi mắt màu đen vô cùng to thế nhưng thứ đó lại chỉ đem lại cho người đối diện cảm giác áp bách và lạnh lẽo. Lần đầu tiên người trên thương trường bao năm như Tống Nhiễm Hoài gặp phải một nữ nhân như thế này.
Đương nhiên, đơn giản là vì trước đây Tống Nhiễm Hoài đều chưa từng quan sát nữ nhân nào kỹ như ngày hôm nay. Hắn vốn chán ghét nữ nhân, đến nhìn bọn họ thêm một cái còn thấy phiền, sao có thể chủ động quan sát.
Nếu không phải liệt cô nàng trước mặt này vào danh sách kẻ thù, mà kẻ thù thì cần phản quan sát thật kỹ để tìm ra phương án tác chiến, thì còn lâu hắn mới chủ động quan sát nữ nhân.
Tống Nhiễm Hoài đứng thẳng sống lưng bước vào bên trong. Khoảng cách giữa hắn với ghế sofa trong phòng càng được rút ngắn, chứng tỏ hắn cách Liễu Xuân Quỳnh ngày càng gần. Theo mỗi bước chân, sắc mặt của Tống Nhiễm Hoài càng đen lại.
Đến khi dừng trước mặt Xuân Quỳnh khoảng một mét, sắc mặt so với than chì còn đen hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!