Cả ba đi tới một nhà hàng sang trọng, trọn một chỗ ngồi yên tĩnh Tuấn Hạo lên tiếng:
_Mời hai tiểu thư gọi món.
Lệ vũ và An nhiên cùng bật cười vì sự vui vẻ của anh Lệ vũ lên tiếng:
_Được được các tiểu thư đây sẽ cho anh cháy túi ngày hôm nay hì hì.
_ Được các cô muốn ăn gì tùy ý nhé, một bữa này không làm tôi phá sản ngay được đâu.
Anh cười đến vui vẻ, mà An Nhiên ở bên thì bối rối kéo nhẹ tay Lệ Vũ.
Lệ Vũ hiểu ý nhưng vẫn cười lém lỉnh:
_ Sao nào đang sót tiền hộ người ta à?
An Nhiên bị Lệ Vũ chọc tới tức giận:
_ Cậu...! được cậu muốn sao thì làm thế đi.
Thiên Tuấn Hạo thấy cô như thế bật cười:
_Không sao đâu mà cô yên tâm lần sau hai người mời lại tôi là ok.
Bây giờ đồ ăn tới rồi đừng lãng phí thời gian nữa mình ăn thôi.
Cả ba cười vui vẻ...
Sau khi ăn xong đưa Lệ Vũ về, An Nhiên muốn bắt taxi về nhà nhưng Thiên Tuấn Hạo nhất định không đồng ý, anh muốn đưa cô về nhà mới an tâm trước sự kiên quyết của anh An Nhiên đành để anh đưa về.
Về tới cổng biệt thự cách một đoạn An Nhiên nhất định xuống xe, cô không muốn ai thấy sẽ hiểu lầm.
Thiên Tuấn Hạo xuống xe mở cửa ghế lái phụ cho cô, An Nhiên bước xuống mỉm cười với anh cô nhẹ giong:
_Hôm nay cảm ơn anh.
Tuấn Hạo mỉm cười dịu dàng lấy tay xoa xoa đầu cô.
_Không có gì, em vẫn ổn chứ?
Anh nhìn về phía biệt thự, nhất định người ở đây rất có tiền, biệt thự thuộc khu cao cấp, nhưng sau ngày nhìn thấy cô khóc thương tâm như thế anh không dám chắc là cô đang sống hạnh phúc. Anh lại nhìn cô như chờ đợi câu trả lời.
An Nhiên bị hành động của anh làm cho ngạc nhiên, cảm nhận được người đàn ông dịu dàng trước mắt này rất ấm áp.
cô ngại ngùng lên tiếng:
_ Dạ, ổn.
_ Nếu có gì cần giúp đỡ hãy tìm tôi nhé.
An Nhiên nhất thời bất ngờ, giữa cô và anh chỉ vừa mới gặp hai lần, nhưng anh luôn cho cô có cảm giác gần gũi thân thiện chứ không như Nguyên Phong anh luôn mang đến cho cô áp bức mỗi lần ở gần anh cô đều thấy sợ hãi.
Nghĩ vậy lòng cô trầm buồn lên tiếng:
_ Tôi không sao, anh về đi kẻo muộn.
Tuấn Hạo nhìn khuôn mặt dưới ánh đèn của cô, nhìn cô trong bộ dạng bình dị nhất vẫn thấy cô thật đẹp trong lòng anh có một chút không nỡ rời đi nhưng nghe cô nói vậy đành ngậm ngùi:
_ ok vậy tôi về, hẹn gặp lại em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!