Chương 28: Đau Lòng

Ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều đông lành lạnh.

An Nhiên ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ lòng chợt thấy buồn thê lương, cô biết trong lòng Nguyên Phong nghĩ gì, cô biết anh không dành tình yêu cho cô chỉ là đang cố gắng dành cho cô một sự an ủi nhưng tình yêu của cô dành cho anh thật hèn mọn cô chấp niệm không buông xuống được mà trong tim anh Vân Kiều vẫn hiện hữu trong đó chưa hề phai đi.

Ai nói cô không để ý, không đau lòng chứ? thực ra cô rất để ý, rất đau lòng nhưng luôn cố che dấu đi một mình tự ôm lấy nỗi đau của riêng mình!

Một dòng nước mắt trào ra khỏi đôi mắt xinh đẹp, cô biết khi nãy nhắc tới ba mẹ cô là vô tình gián tiếp làm anh nhớ tới Vân Kiều, anh chọn cách im lặng rời đi làm tim cô đau nhói đầy tủi thân!

Giá như ngày đó cô mạnh mẽ hơn thì sẽ không bị Vân Kiều lừa gạt, sẽ không có kết cục của ngày hôm nay.

An Nhiên ngồi đó bóng dáng nhỏ bé cô đơn mà ở cửa phòng một bóng dáng cao lớn khoác trên mình áo blouse lẳng lặng ngắm nhìn cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc này.

Nhất Thiên không biết tại sao nhưng mỗi lần nhìn thấy cô như thế này bất chợt lòng anh thấy trùng xuống, nhìn cô nhỏ bé như em gái của anh, trong lòng anh sinh ra cảm giác thương xót.

Thấy cô khóc anh không thể im lặng mãi bèn giả bộ ho lên mấy tiếng, An Nhiên nghe thấy tiếng ho bèn đưa tay lên mặt lau vội những giọt nước mắt, quay đầu ra cửa nhìn anh.

Nhất Thiên thật tự nhiên bước vào đằng sau anh là một cô ý tá với dụng cụ y tế.

_Cô đỡ hơn rồi chứ? còn đau nhiều không tôi tới thay băng cho Cô? ( anh cất giọng hỏi cô)

_ Tôi đỡ hơn rồi mặc dù còn đau nhưng không đau như hồi sáng nữa!( An Nhiên trả lời)

Nhất Thiên mỉm cười:

_ Như vậy là rất tốt, bây giờ Cô có thể hạ áo thấp xuống một chút tôi thay băng cho cô.

An Nhiên ngượng ngùng quay lưng lại hạ áo xuống hở ra tấm lưng trần trắng nõn, đẹp đẽ mà ở trên bả vai trái là một vết thương lớn được băng bó có vết máu nhỏ thấm qua.

Người y tá nãy giờ không lên tiếng nhưng khi nhìn thấy bóng lưng An Nhiên lộ ra trước mắt mình cô ta thực sự sững sờ thì thầm rất nhỏ:

_ Wow! thực sự rất đẹp, không tỳ vết luôn.

Nhất Thiên có nghe thấy nhưng anh không để ý lắm, mà trực tiếp đi tới cạnh cô khom người tháo lớp băng gạc cũ ra, khi tháo hết băng gạc trên bả vai mịn màng xuất hiện một vết khâu dài tầm 8cm anh cất giọng tiếc nuối:

_ Thật đáng tiếc, sau này vết sẹo này sẽ không hết được hoàn toàn.

_ Không sao đâu.

( An Nhiên nhẹ giọng)

An Nhiên lúng túng cô đỏ mặt, do anh khử trùng vết thương lên hơi đau cô nhăn mặt lại cắn cắn môi kìm nén không cho nước mắt chảy xuống, nhìn cô như vậy Nhất Thiên cố gắng nhẹ tay nhất có thể sau khi xong xuôi anh lại nói:

_Cô rất dũng cảm đó.

_ Cảm ơn anh!

Nhất Thiên nở nụ cười ấm áp:

_ Không có gì, Cô chỉ cần nghỉ ngơi tốt sức khoẻ của Cô ổn định rồi đó.

An Nhiên nhẹ gật đầu:

_ Cảm ơn anh.

_ Lại cảm ơn, nhiệm vụ của tôi mà.

Nói rồi anh bật cười định nói gì tiếp thì cửa phòng bật mở, hai người bước vào đó là ba và mẹ 2 của An Nhiên.

Nhìn thấy họ sắc mặt An Nhiên hơi tái đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!