Chương 25: Tai Nạn

Nghe anh nói vậy An Nhiên như chết lặng trái tim nhỏ bé đau đớn, anh đang uy hiếp cô để bắt cô quay về, anh biết nơi này rất quan trọng trong lòng cô, cô không đành lòng để bọn trẻ chịu khổ.

Từ rất lâu rồi nơi này như là nhà của cô, nó rất quan trọng vậy mà người đàn ông này dùng nó để ép buộc cô, cô lên làm thế nào đây?

Cô biết anh nói được là sẽ làm được, anh chưa bao giờ nói lại lần thứ 2, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nước mắt không rơi xuống được nữa cô cố kìm nén nuốt hết vào trong, không thể để mình nhìn thật thê thảm trước mắt anh cô cất giọng yếu ớt:

_ Anh uy hiếp tôi? anh đừng có quá đáng nếu không tôi sẽ hận anh. Bọn trẻ không có tội chúng đáng được yêu thương, anh đừng có đụng vào bọn trẻ.

Nguyên Phong cười nụ cười nửa miệng, trong ánh mắt của anh không hề có ánh cười tất cả đều là giận giữ:

_ Nếu cô không tin thì có thể không cần trở về, bọn trẻ có cuộc sống như thế nào là do cô quyết định.

Cho dù tôi làm gì thì cô không có quyền hận tôi bởi người đáng hận là cô, cô mang tâm địa độc ác bày mưu giết em gái mình vậy ai mới là người đáng hận đây hả?

Trái tim An Nhiên vỡ vụn đau đớn như hàng trăm mảnh thủy tinh cứa vào đau không thở nổi, máu chảy thành dòng trong lòng cô, cô lên buông bỏ đoạn tình cảm này mới phải cô đã đau thấu tâm can, đau triệt để rồi.

Người anh nhỏ ấm áp năm nào không còn nữa thay vào đó anh là Quỷ Vương đến từ địa ngục.

Cô gần như mất hết sức lực khi anh hất bàn tay của cô ra cũng là lúc cả người cô ngã xuống nền gạch lạnh lẽo đầu gối bị trầy một mảnh máu bắt đầu tứa ra đau xót.

Cô cố gắng ngước đầu lên nhìn anh cất giọng mệt mỏi lãnh đạm:

_ Tôi phải làm như thế nào anh mới tin là không phải do tôi làm!

Nguyên Phong lạnh lùng bóp nát trái tim cô:

_Tin cô? trừ khi cô chết để chuộc tội với cô ấy tôi sẽ tin cô.

Tâm An Nhiên đã chết cô lạnh nhạt:

_ Được, vậy tôi theo anh trở về anh tuyệt đối không được làm gì với cô nhi viện. Nếu không cả đời này tôi không tha thứ cho anh.

Không hiểu sao khi cô nói đồng ý theo anh về, thì trong lòng anh lại thấy trống rỗng như đánh mất đi thứ gì rất quý giá nhưng anh không kịp hiểu lòng mình thực sự muốn gì? anh chỉ bá đạo muốn cô ở cạnh mình, muốn cô là của mình không cho phép người đàn ông khác mơ tưởng tới, anh nhẹ giọng:

_ Được rất tốt!

Nói rồi anh xoay người đi ra ngoài, còn An Nhiên thì cố gắng đứng dậy đi theo anh, cô về phòng lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài tạm biệt mọi người, Mẹ Hạ lo lắng lên tiếng:

_ An Nhiên con có sao không hay là không cần trở về.?

An Nhiên cố gắng làm ra vẻ thản nhiên nhất để bà không lo lắng:

_ Mẹ yên tâm con không sao đâu ạ.

_ Nhưng...

_ Con không sao, con về rồi con sẽ quay lại thăm mọi người sớm thôi ạ.

Mẹ Hạ như là người mẹ thứ 2 của cô vậy bà rất tốt hiền từ và cũng thương yêu cô như con ruột, Bà có điều muốn nói thêm nhưng lại không dám nói ra bà biết chuyện vợ chồng phải tự hai người giải quyết không ai có thể giúp được và một điều bà nhìn thấy tình yêu trong mắt của Hàn Nguyên Phong dành cho An Nhiên lên bà lại đành chọn cách im lặng.

An Nhiên chào tạm biệt mọi người rồi dặn dò rất kĩ lưỡng mới quay người ra xe, khi cô ra tới xe một bàn tay nhỏ nắm tay cô lại.

An Nhiên cúi xuống nhìn cái dáng nhỏ nhỏ dưới đất cô mỉm cười ngồi xuống cho bằng với bé cất giọng dịu dàng:

_ Tiểu Hi em phải ngoan, nghe lời Mẹ Hạ và các anh chị ở đây, chị về rồi chị sẽ quay trở lại, nên em nhất định phải ngoan chị cũng sẽ rất nhớ em, lần sau chị quay lại sẽ mua quà cho em được không.

Tiểu Hi gật cái đầu nhỏ nhưng con bé nghểnh cái đầu nho nhỏ nhìn vào trong xe chỗ Nguyên Phong đang ngồi, vẫn cầm tay cô rất chặt, nó thấy anh xấu xa kia bắt nạt cô lên rất lo lắng cho cô.

An Nhiên mỉm cười nhẹ, cô cảm đ ộng tình cảm Tiểu Hi dành cho cô cô cố gắng ko cho nước mắt chảy ra ngoài tươi cười nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!