Chương 21: Phẫn Nộ

Mà ở cách đó không xa có một chàng trai cao lớn khuôn mặt đẹp như tạc tượng đang lẳng lặng ngắm nhìn cô, không đành lòng nhìn cô như vậy nữa anh tiến tới đưa cho cô chiếc khăn tay giọng trầm ấm vang lên:

_ Này cô! đừng khóc nữa, có biết con gái khóc nhè xấu lắm không?

An Nhiên giật mình ngừng khóc ngước đôi mắt to tròn mọng nước nhìn anh, giây phút này anh như hoá đá, cô ấy, cô ấy rất xinh đẹp vô cùng xinh đẹp như bông sen trắng đầu mùa hạ làm dịu mát tất cả mọi thứ, anh cứ thất thần tới khi cô nhẹ giọng kéo anh về thực tại:

_ Không cần đâu cảm ơn anh.

An Nhiên lấy tay lau hết nước mắt trên mặt tâm tình đỡ hơn một chút. cô định rời đi thì anh nói:

_ Cô hãy lấy khăn này băng lại vết thương đi nhìn nó mọi người sẽ hoảng sợ đó.

An Nhiên giật mình nhìn xuống tay mình vết thương hơi loang nổ nhói đau mà đâu có đau bằng tim cô lúc này, vẫn lên băng nó lại thôi, nhận lấy khăn tay của anh nhưng một tay không tài nào buộc được lên cô hơi lúng túng, anh cầm lấy khăn tay trên tay cô rồi nhẹ nhàng buộc lại chỗ bị thương cho cô:

_ Về nhà nhớ sát trùng vết thương kẻo nhiễm trùng.

_ Cảm ơn anh, giờ tôi phải đi tạm biệt.

Nói rồi cô xoay người rời khỏi đó mà không hề biết một ánh mắt ấm áp dịu dàng nhìn mình phía sau.

Cô phải trở lại bữa tiệc nếu không Nguyên Phong sẽ tức giận, cố gắng che giấu tâm tình của mình để anh không phát hiện, nếu một ngày nào đó phải rời đi cô sẽ tự mình rời đi.

Nguyên Phong tìm nãy giờ không thấy cô trong lòng anh có một chút lo lắng, khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa phụ anh mới buông lỏng tâm tình đi tới cạnh cô, anh mắt anh híp lại nhìn chằm chằm lên vết thương được băng lại trên tay cô một vài vết máu nhỏ trên chiếc váy trắng trông rất chói mắt, không hiểu sao tim anh hơi nhói giọng anh không vui:

_ Bị sao vậy? do ai làm?

Lưng An Nhiên cứng ngắc, che dấu đau đớn sắc mặt cô nhợt nhạt nhẹ giọng:

_ Không sao! Em không may bị ngã.

Nguyên Phong bực dọc tâm tình anh không tốt rất muốn xem vết thương trên cánh tay cô, trong giọng nói chưa đựng sự tức giận:

_ Vụng về!

An Nhiên thản nhiên cúi mặt che dấu đi cặp mắt hồng hồng nước mắt trực trào ra:

_ Em xin lỗi.

Bữa tiệc cũng sắp kết thúc Nguyên Phong lặng lẽ kéo tay cô ra xe để trở về.

Không khí trong xe ngột ngạt bức người, ánh mắt thờ ơ của An Nhiên nhìn ra ngoài cửa xe, thật nực cười cho cô cô đã tin vào câu nói của anh

"nếu ai tát em một cái em có thể tát lại họ mười cái mọi trách nhiệm anh chịu thay cô" nhưng người làm tổn thương cô hết lần này tới lần khác lại là anh, anh có biết nỗi đau anh mang lại đã khiến trái tim nhỏ bé của cô gần như chết lặng, cô sẽ không bao giờ dám tin vào điều gì nữa mọi thứ thật sự đối với cô quá tàn nhẫn rồi.

Nguyên Phong lái xe với tâm trạng bực dọc, thấy thái độ lãnh đạm của cô anh không vui, còn chiếc khăn tay trên tay cô nữa rõ ràng là của đàn ông, là ai đã băng lại giúp cô? là ai làm cô bị thương? nghĩ mãi không có câu trả lời anh giẫm mạnh thắng xe tạt vào lề đường khiến An Nhiên bị bất ngờ bổ nhào về phía trước, rất may là cô có thắt dây an toàn nếu không cô đã bị hỏng mất cái trán rồi.

Cô mở to đôi mắt nhìn anh hàng lông mi cong vút như cánh bướm chớp chớp:

_ Anh sao vậy?

Anh không trả lời cô mà lạnh giọng hỏi:

_ Là ai làm cô bị thương? là ai băng tay cho cô vậy hả?

An Nhiên nhất thời bị doạ cô không biết nói như thế nào, cô không biết người đàn ông ấy là ai, nhưng nếu không giải thích thì chắc chắn anh sẽ nổi điên với cô mất.

_ À em, khi nãy em thấy ở trong bữa tiệc ngột ngạt em chạy ra ngoài hóng gió không may bị ngã, là một người đàn ông lạ cho em mượn chiếc khăn tay này để em băng lại, em không biết anh ấy là ai thực sự không biết.

Giọng cô rất nhẹ mà nghe vào tai anh nó như tiếng súng nổ vậy tức giận nện nắm đấm lên cửa kính xe một tiếng rầm phát ra cửa kính bị rạn loang nổ do là kính chống đạn lên không bị vỡ tan, bàn tay của anh rỉ máu rất nhiều anh quát lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!