Trái tim Thời Vũ Kha cũng nhảy lên đến cổ họng, nghĩ thầm rằng làm ơn đừng bao giờ phát hiện ra mình.
A Sửu xoay người lại mở tủ chén bát ra.
Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói: "A Sửu, ăn cơm thôi."
"Bưng lên đi, ngay cả chút khả năng quan sát đều không có thì sau này gả đi cô sẽ phải chịu sự tức giận của mẹ chồng cô mà thôi."
"Cô.
"Thời Vũ Kha phải đè nén cơn tức giận của mình như vậy đến khi nào nữa đây. Hơn nữa cô ta đã nhịn cả buổi sáng rồi, không thể nhịn nổi nữa, lập tức chế giễu lại:"Cô vẫn nên lo cho bản thân mình đi, lớn lên đã xấu mà tính tình lại còn gian xảo thì sẽ không có ai cưới cô đâu."
"Hừ!"
A Sửu khịt mũi hừ một tiếng, rồi lại nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường.
Sau đó cô đi ra ngoài ngồi vào bàn, chờ ăn cơm.
Thời Vũ Kha nhờ việc chiếm được lợi từ trong lời nói nên cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ta bưng tất cả các món ăn sáng đặt trên bàn, khi đang chuẩn bị bưng sữa đậu nành lên, đột nhiên cô ta nảy ra một ý tưởng!
Cô ta nhanh chóng cầm lấy lọ muối, múc bốn năm muỗng liên tiếp cho vào, sau đó suy nghĩ một chút dứt khoát cầm lấy đổ hơn một
nửa lọ vào bên trong sữa đậu nành.
Cô ta dùng thìa khuấy lên, lúc này gương mặt mới vui vẻ trở lại rồi mang nó ra ngoài…! Khi Thời Vũ Kha ra ngoài thì trên bàn ăn lại có thêm một người.
Giản Nghi Ninh tới, ngồi bên bàn cười với cô ta: "Vừa rồi A Sửu nói đây đều là những món do cô Thời làm, thật vậy sao?
"Lúc đầu cô ta còn muốn lợi dụng làm bữa sáng để khiếu nại nhưng A sửu lại chủ động bàn giao, mà Giản Nghi Ninh dường như cũng không hề khó chịu. Thời Vũ Kha gật đầu mỉm cười, ra vẻ khiêm tốn:"Đúng vậy.
Là do em làm, nếu như không được tốt lắm thì mong ngài đừng chê cười
nhé."
"Cô Thời quá khiêm tốn rồi. Có thể làm được như vậy thì chắc hẳn ở nhà cô thường xuyên xuống phòng bếp nấu nướng. Bây giờ ấy con gái chịu vào phòng bếp cũng không nhiều lắm…! Chồng tương lai của cô Thời thật sự rất hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể ăn những bữa sáng đầy yêu thương. Không giống như ai đó, làm cơm mà có thể làm cháy cả phòng bếp."
Giản Nghi Ninh liếc nhìn Ảnh Tử.
Thật ra khen Thời Vũ Kha chỉ là do thuận miệng mà nói thôi, còn chủ yếu là anh ấy mượn chuyện này để đấu võ mồm với Ảnh Tử.
Nhưng khi nhìn lại lần nữa, anh ấy vẫn đang nhíu mày.
Con gái ở cái tuổi này đều rất thích ăn mặc thật xinh đẹp, gọn gàng.
Còn Ảnh Tử thì ngược lại.
Vốn dĩ dáng vẻ của cô rất xinh đẹp nhưng cô không ăn mặc bình thường mà còn biến mình trở nên vô cùng xấu xí, cũng không biết cô nghĩ thế nào nữa.
Ảnh Tử không để ý tới anh ấy, cô chỉ tập trung ăn sáng!
Nhưng Thời Vũ Kha thì lại như mở cờ trong bụng vậy.
Trong lòng cô ta mừng rỡ, nụ cười trên mặt liền xán lạn: "Chuyện này không tính là gì, em còn biết nhiều nữa."
"Ngài Ninh đến đây sớm như vậy, nhất định là chưa ăn sáng đúng không nhỉ? A sửu bảo em làm thêm nhiều chút. Lúc đầu em còn lo lắng ăn không hết nhưng bây giờ xem ra vừa đủ."
Thời Vũ Kha làm ra vẻ vô ý, liền nói ra chuyện A Sửu sai cô ta làm việc nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!