*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi không nói gì nhưng anh ấy dường như biết hết mọi thứ" Giản Nghi Ninh nói sự thật.
"Biết rõ cái gì?" Thời Du Huyên hỏi lại.
Giản Nghi Ninh nói: "Biết cô là đối tác của tôi."
"Đó là tất cả à?"
Thời Du Huyên thở dài một hơi, cô cứ sợ Thịnh Hàn Ngọc đã nhận ra mình là ai, nếu chỉ biết điều này thì không thành vấn đề.
Giản Nghi Ninh thấy Ảnh Tử cũng không có vẻ gì tức giận, mạnh dạn hỏi lại nghi vấn của mình: "Cô và Thịnh Hàn Ngọc có quan hệ gì?"
Thời Du Huyên không nói thật, mơ hồ nói: "Có biết, không quen."
Ngừng lại rồi nói thêm: "Tôi đã sống trong biệt thự của anh ta một thời gian nhưng anh ta không biết tôi là ai.
Tôi hy vọng anh không nói với anh ta."
Giản Nghi Ninh gật đầu như gà mổ thóc: "Cô đừng lo, tôi sẽ không nói đâu."
Thời Du Huyên hỏi: "Lần trước anh ngăn cản không cho tôi đàm phán với Đính Thịnh, nói rằng ông chủ của Đính Thịnh là chồng chưa cưới của chị gái anh, vậy người đó là Thịnh Hàn Ngọc?"
"Ừ." Anh ấy nói: "Cho dù cô không hỏi chuyện này tôi cũng muốn nói với cô rằng cô đang sử dụng chứng minh thư của chị gái tôi.
Bây giờ anh ta nghi ngờ cô là chị ấy.
Cô xem thử mình có muốn giải thích một chút hay không?"
Đầu Thời Du Huyên như muốn phình to ra.
Cô cho rằng rời xa Thịnh Hàn Ngọc là có thể bắt đầu một cuộc sống mới, sao chuyện này càng ngày càng trở nên phức tạp vậy?
"Quên đi, đừng giải thích, anh lấy cho tôi một thân phận mới có được không?" Thời Du Huyên
hỏi.
"Đương nhiên có thể" Giản Nghi Ninh đồng ý nhưng không khỏi tò mò: "Tôi nghĩ cô cũng không quá nhiều tuổi, phạm phải cái gì rồi nên mới dùng thân phận giả hả?"
Đây là cho rằng cô là tội phạm đang trốn lệnh truy nã sao?
Thời Du Huyên có chút bối rối, lại có rất nhiều việc cần phải làm nên cô cũng không tức giận nói: "Giết người."
"Anh tốt hơn hết là giữ kín miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh diệt khẩu!"
Mỗi khi cô thiếu kiên nhẫn và không chú ý đều để lộ giọng nói ban đầu của Huyền Huyên ra ngoài, giọng nói ngọt ngào, tươi mát.
Việc giả vờ hung dữ của cô không đáng sợ chút nào, Giản Nghi Ninh thấy rất đáng yêu, thậm chí có chút không nhịn được muốn xé bỏ lớp mặt nạ của cô để nhìn xem Ảnh Tử thực ra có khuôn mặt như thế nào!
Anh kìm lại được và nuốt nước bọt hỏi: "Làm sao tôi có thể đưa chứng minh nhân dân mới cho cô?"
Thời Du Huyên cho anh ta địa chỉ nhà trọ, yêu cầu anh ta gửi đến đấy, sau đó rời khách sạn qua lối đi dành cho nhân viên, trở về nhà.
Tại biệt thự bên bờ biển của Thịnh Hàn Ngọc.
Thời Vũ Thành ra khỏi cổng, ông vẫn còn tức giận chưa bình tĩnh lại!
Con gái quả nhiên không có ở đó, ông đòi Thịnh Hàn Ngọc cho mình lục soát từ trên lầu xuống dưới, ngay cả phòng tiện ích cũng tìm qua một lượt, chưa nói đến việc không thấy Thời Du Huyên, ngay cả con búp bê cô vẫn luôn ôm trên tay cũng không có!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!