Chương 33: Chuyện bị bỏ thuốc

Tống Nhược Cốc muốn dẫn tôi tham gia một party, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là party do chú cậu ấy tổ chức, đến lúc đó chắc sẽ có không ít bề trên và bạn bè cậu ấy, thậm chí ông cậu ấy cũng có thể đến. Vì thế có thể nói cuối cùng cậu ấy cũng chính thức giới thiệu tôi cho bạn bè người thân.

"Cậu đùa sao?" Nói thật, tôi hơi khẩn trương khi thấy những người lớn tuổi, còn gặp nhiều người như thế, thật đáng sợ ...

"Tớ chưa bao giờ đùa, tớ vẫn luôn nghiêm túc," cậu ấy nhìn tôi, sắc mặt không tốt, "Chẳng lẽ cậu chỉ là chơi đùa?"

"Không phải, không phải, tớ không có ý đó," tôi vội vàng lắc đầu, "Ý tớ là, ... chuyện này, có phải quá nhanh không?"

"Nhanh? Cậu biết tớ đã chờ cậu bao lâu không?" Cậu ấy đưa cho tôi một chiếc váy, "Hơn nữa, mọi người sớm muộn gì cũng thành người một nhà ... Thử cái này xem."

Đúng là không coi tôi là người ngoài mà, tôi cảm thán, cầm váy mang vào phòng thử, sau khi đi ra đến bên cạnh cậu ấy, nhìn trong gương.

Không thể không nói nội hàm của Tống Nhược Cốc không tệ, chắc là có học qua thiết kế nên ánh mắt khá là độc đáo. Hiện trên người tôi đang mặc váy liền bằng cotton, phía trên màu trắng tinh, cổ tròn ngắn tay, kiểu dáng đơn giản, váy cũng nền trắng nhưng mặt trên in hình giọt nước màu xanh, trong đó còn có điểm hoa văn chú cá nhỏ, hình đơn giản nhưng rất dễ thương. Váy cao hơn đầu gối 10 cm, không dài không ngắn.

Kiểu dáng váy đơn giản, đường may tinh xảo, mặc trên người lộ ra vẻ trẻ trung và sức sống, khiến cho người ta sau khi nhìn tâm tình không kiềm chế được tốt lên.

Tôi quay quay trước gương hai vòng, Tống Nhược Cốc hài lòng gật đầu, "Cũng không tệ lắm."

"Đẹp thì đẹp thật," tôi hơi do dự, "Nhưng không, ừ, thiếu ... trang trọng?" Không cần mặc lễ phục gì đó sao...

Tống Nhược Cốc cười nói, "Không cần thiết. Đây chỉ là một party thường, cậu không cần khẩn trương." Cậu ấy nói, lại lấy một đôi giày đưa cho tôi.

Đây là một đôi giày cao gót mũi tròn, cao khoảng 6 phân, cũng không xa xỉ, toàn thân giày màu trắng, trên mũi giày có điểm vài miếng thủy tinh màu lam khá lạ, hợp lại thành nơ hình con bướm.

"Cái này có ngây thơ quá không?" Cảm giác như giày học sinh cấp hai, còn nơ con bướm.

"Không hề, phối hợp với váy của cậu vừa đẹp." Cậu ấy thấy tôi không thừa nhận, dứt khoát kéo tôi ngồi xuống ghế, sau đó ngồi xổm thực hiện động tác kinh điển trong phim thần tượng, thay giày giúp tôi!

Cả người tôi không được tự nhiên, căng thẳng đến nỗi tay không biết để chỗ nào, "Tớ, tớ tớ tớ tự mình thay."

Cậu ấy ngẩng đầu cười như không cười với tôi, nụ cười ấm áp như cảnh xuân tháng ba. Tôi còn chưa phản ứng gì, nhân viên bán hàng ở bên cạnh đã không chịu nổi, ôm ngực đôi mắt rực sáng, "Thật ngọt ngào, thật ấm áp, thật lãng mạn!"

" ... " Kết thúc đi thôi chàng trai, tôi không có thói quen âu yếm nơi công cộng.

Tống Nhược Cốc không nghe được tiếng gào thét trong lòng tôi, cậu ấy từ từ giúp tôi đổi giày, nhưng không đứng dậy.

"Tống Nhược Cốc?"

" ... " Cậu ấy nhìn chằm chằm bàn chân của tôi. Ánh mắt kia, giống như mang theo lửa, khiến trên da thịt tôi nóng bỏng.

"Khụ, khụ, khụ". Xem ra tên nhóc này bị trúng tà, chẳng qua đối với người mạch máu não khác người như cậu ấy mà nói, chuyện này tôi trải qua mãi rồi cũng quen.

Cậu ấy nắm cổ chân tôi, nhấc chân trái tôi lên, sau đó đột nhiên cúi đầu, hôn một cái trên mắt cá chân của tôi.

Từ góc độ của tôi nhìn xuống, chỉ có thể thấy nửa khuôn mặt của cậu ấy, đôi lông mi dày khẽ cúi xuống, vẻ mặt của cậu ấy vô cùng thành kính, giống như là đang đối xử với tín ngưỡng nào đó, khiến cho ... trái tim đập loạn nhịp.

Nhân viên bán hàng điên mất rồi, che ngực hét lên, "A aa làm thế nào bây giờ! Thắm thiết quá, ghét! Thật ước mơ và đố kỵ! Lũ loài người vô sỉ! Mau buông cô gái kia ra."

May mà người ở đây ít, cho nên không dọa đến những khách hàng khác.

Từ trung tâm thương mại đi ra, Tống Nhược Cốc có vẻ có tâm sự, giống như có chuyện muốn nói với tôi, nhưng mỗi khi muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy." Tôi hỏi.

Cậu ấy đột nhiên ôm tôi, cánh tay ép chặt, cằm cọ cọ ở cổ của tôi, rầu rĩ nói: "Kỷ Nhiên, khi nào cậu mới làm người mẫu cho tớ?"

Tôi không hiểu sao đột nhiên cậu ấy lại hỏi vấn đề này, chớp mắt suy nghĩ một lúc lâu, sau khi đem câu nói "làm người mẫu" và "không mặc quần áo" kết hợp làm một, lúc ấy tôi mới hiểu ra, hình như cậu ấy đang kín đáo đòi hỏi.

Khụ khụ, ha hahaha ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!