Chương 18: Mỹ sắc trước mặt

Tôi muốn đứng lên khỏi người cậu ta nhưng gặp phải khó khăn.

Một tiếng súng vang lên, khiến sự chú ý của chúng tôi trở lại trên sườn dốc. Trên đó có hai người, nhìn bộ dạng thì là muốn tiêu diệt chúng tôi từ trên đó.

Vì thế tôi chưa đứng lên, thân thể đã bị Tống Nhược Cốc kéo xuống, cậu ta ôm tôi lăn trên đất, vừa lăn vừa nói, "Có địch."

Đây không phải lời thừa sao.

Chẳng qua tên nhóc này thật có tài, cậu ta lăn qua lăn lại vẫn có lúc rảnh rỗi giơ súng bắn, thần kỳ nhất là quân địch còn chưa bắn tới chúng tôi đã bị cậu ta tiêu diệt bằng một phát.

Hai người quân địch ngã xuống bằng một tư thế bi thương, nằm trên mặt đất cao giọng kêu lên, "Cẩu nam nữ"

Tống Nhược Cốc lại bò lên sườn dốc, giơ súng hướng về phía hai người kia, bắn thêm một phát như thể lấy roi đánh vào thi thể, cảnh tượng kia thật khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Làm xong, Tống Nhược Cốc ngoắc tôi, "Qua đây."

"Làm sao thế?" Đầu óc tôi còn choáng váng chưa phản ứng được, nghe lời đi tới.

Thời khắc khảo nghiệm kỹ năng đến rồi! Mới vừa rồi còn khỏe như trâu lấy roi đánh thi thể, lúc này sắc mặt Tống Nhược Cốc trắng bệch, lảo đảo đến chỗ tôi, "Tôi bị thương."

Cậu ta giả vờ rất giống, ngay lúc đó còn khiến tôi còn tin là thật, đỡ lấy cậu ta ngu ngốc hỏi:

"Đâu? Đau lắm không? Có phải lúc lăn xuống đụng phải đâu không?"

Tử thi trên đất lẩm bẩm, "Vô sỉ! Không biết xấu hổ!"

Tống Nhược Cốc chỉ chỉ chân mình, "Bị bọn họ đánh."

"... " Bây giờ tôi thật sự muốn đánh cậu ta hai cái.

Tôi muốn đẩy cậu ta ra, nhưng cậu ta ôm cổ tôi không buông, "Cậu đối xử với đồng đội bị thương như thế sao?"

Tôi nhịn!

Vì thế thời gian sau đó, tên nhóc này cứ mặt dày đòi tôi đỡ đến lúc kết thúc. Cậu ta quàng một tay qua vai tôi, một tay ôm súng, gặp phải kẻ địch thì nhanh như kẻ trộm, bùm bùm hai cái, là có thể xử lý nhanh chóng sạch sẽ. Vì thế chúng tôi cứ thế cấu kết làm bậy, nghênh ngang đánh lén toàn bộ trong thời gian trận chiến, đương nhiên không hề bị thương tí nào, như là có thần giúp đỡ.

Ừ, không tính là không bị thương, người ta bị thương ở chân mà.

Tống Nhược Cốc rất yêu quý cái chân bị thương của cậu ta, chỉ để nó chạm đất một cái, toàn bộ lực ở chân này dồn hết lên người tôi, trên trán tôi đẫm mồ hôi, giờ đây tôi lại có thêm nhận thức mới về độ dày của da mặt cậu ta.

Rõ ràng không có vấn đề gì, cậu lại có thể giả vờ giống như thật như thế, mặc dù vô sỉ, nhưng đủ khiến người ta thừa nhận là đủ rồi.

Thỉnh thoảng, cậu ta lại giả bộ hỏi: "Cậu có mệt không?"

"Cậu nên hỏi tôi rằng "Mệt muốn chết đúng không"."

"Ừ, nếu không tự tôi đi vậy."

"Được."

"Suỵt.."

Quả nhiên tôi không nên mong chờ quá vào phẩm chất của cậu ta.

Cậu ta cao hơn tôi không ít, khiến tôi bây giờ như bị cậu ta kéo, bên tai là tiếng hít thở của cậu ta, hơi thở nóng bỏng của cậu ta còn phả lên cổ tôi, trong lòng tôi dâng lên cảm giác không được tự nhiên. Cũng không biết vì sao, khi đối mặt với Tống Nhược Cốc, tôi cứ có cảm giác không làm chủ được bản thân thế này.

Sau một hồi chiến đấu, rất nhiều người mệt mỏi giống như những chú cún, đều chống gối há miệng thở dốc, chỉ thiếu nước lè lưỡi.

Tống Nhược Cốc lại không mệt mỏi. Cậu ta bây giờ chân tay mạnh khỏe, mặt mày hớn hở thảo luận chiến tích với tôi. Tôi trước đây vẫn cho rằng mặt cậu ta bị tê liệt, thực ra tôi đã trách nhầm cậu ta, vẻ mặt của cậu ta rất đa dạng, chỉ không dễ dàng biểu lộ mà thôi. Lúc này cậu ta bị cảm giác chiến thắng xông lên não, nên đắc ý với tôi. Cậu ta đắc ý nên chọc giận rất nhiều người, có người vì cậu ta đánh ngã, có người bị bắn chết, có nhóm bị cậu ta lấy roi đánh thi thể, đều ăn ý tụ tập một chỗ, vo rất nhiều quả cầu tuyết, đồng loạt ném về phía cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!