Chương 560: Thiên tài

Vì có Dương Tuấn Vũ đi cùng, kèm theo lời khai của nhiều nhân chứng có mặt ở hiện trường, Linh Khả Nhi sau khi khai hết sự thật thì cũng được thả ra, còn bốn tên kia thì bị giam lại chờ xét xử. Chẳng qua, trước đó, bọn chúng phải nhập viện chữa khỏi thương thế rồi mới có thể tiếp tục tra khảo được.

Lời đe dọa cái gì mà hội Quân Xà, Dương Tuấn Vũ chẳng thèm để vào mắt, nhưng việc để nó tồn tại tiếp tục hay vĩnh viễn biến mất thì lại là chuyện khác. Sẵn tiện đám lính trong căn cứ cần vận động gân cốt cũng là một ý hay.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã gần tối, Dương Tuấn Vũ cùng Khả Nhi hai người đi ra khỏi đồn công an thì đã là 6 giờ tối rồi. 

Hắn lấy điện thoại ra bấm số máy rồi gọi, chưa cần hắn nói, đầu dây bên kia đã vội nói:

- Này, mày đừng bảo tao là bùng bữa liên hoan tối nay đấy nhá. Cái loại người vì sắc quên bạn như mày cũng có thể lắm. Ài. 

Khóe miệng hắn hơi giật giật:

- Lát tao về, nhưng chắc sẽ hơn 7 giờ một chút, hẹn gặp ở đấy. Tao gọi điện thông báo trước thế. 

- Tốt. Phải thế chứ. Mà tay mày sao rồi? Còn ôm được người đẹp chứ?

- Không sao. Xử lý chút ổn rồi. Yên tâm là nếu mày muốn giãn gân cốt tao có thể giúp đỡ miễn phí.

- À, cái này thì thôi đi. Tao muốn giãn gân cốt cũng phải tìm mấy em xinh tươi, nhìn mặt mày tao đã muốn buồn nôn rồi, còn bày đặt giãn gân với chả cốt. Phi phi. Thế nhá. Nhất định phải tới đấy, nếu không thì chuyển khoản cho tao để tao thanh toán. 

- Cút.

Dương Tuấn Vũ mặt đen như đít nồi, cúp điện thoại.

- Đi ăn chút gì.

Thấy Khả Nhi định từ chối, hắn nói:

- Không làm mất thời gian của cô về thăm cha mẹ đâu. Tranh thủ thôi.

Nghe hắn nói vậy, cô gật đầu, nếu cứ từ chối e rằng không được lịch sự cho lắm, mà có khi còn làm người ta khó chịu, phản cảm. Dù sao đã nợ ân tình rồi, có thêm một bữa cơm cũng chẳng là gì. Còn việc trả ơn sau này, cô nhất định sẽ không quên. 

Khi hắn dẫn cô tới một quán ăn bình dân có tên An Nhiên Quán, cô ngạc nhiên không thôi:

- Anh cũng biết quán này.

Dương Tuấn Vũ gặm chiếc đùi gà quết mật ong nướng, liếm liếm mép nói:

- Ừ, không được phép biết nơi này sao?

- À không. 

Cô xúc miếng cơm chiên, miệng nhỏ khẽ há, những hạt cơm thơm mềm lan tỏa trong miệng cảm giác rất ngon lành.

- Cô nghĩ tôi rất giàu có sao? 

Dương Tuấn Vũ bâng quơ hỏi.

- Ừ, không phải sao? Không chỉ giàu có mà chỉ sợ còn là gia đình quyền quý, nếu không mấy người đó đã không nhún nhường anh như vậy.

- Mọi việc không nên chỉ đánh giá ở vẻ bề ngoài. 

Hắn chỉ nói câu đó rồi cả bữa ăn không nói gì nữa, cô có hỏi mấy lần hắn chỉ gật đầu hoặc lắc đầu cho qua. Khả Nhi thấy mình nói dường như đã sai, cô không dám làm hắn phật lòng, đành ngoan ngoãn tiếp tục ăn, không dám hỏi nhiều nữa. 

Sau buổi tiệc liên hoan uống đến say lên say xuống, Dương Tuấn Vũ lại phải đóng vai bảo mẫu, kéo ba thằng bạn lên xe chở về nhà. Tới sáng hôm sau, ba thằng vẫn không lết thân dậy được, Dương 

Tuấn Vũ ngán ngẩm thở dài:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!