"Chuyện gì xảy ra? Điện thoại gọi như thế nào cũng không thông?"
Hoắc Doãn Văn tìm Trợ lý Triệu tới để anh gọi đến trường của Thầy giáo Nhan cùng chính quyền địa phương, nhưng vô luận gọi cho ai, đều không gọi được!
"Làm sao mà tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt? Cái gì điện thoại cũng không gọi được?" Cái cảm giác không tốt thật càng ngày càng đậm, Hoắc Doãn Văn hoảng hốt! Tâm trạng như lửa đốt.
Để điện thoại xuống, trợ lý Triệu, không ngừng an ủi."Hoắc tổng, sẽ không có chuyện gì, có lẽ là nơi bọn họ ở bị đứt đường truyền? Một lát nữa, tôi sẽ gọi lại!"
Hoắc Doãn Văn ở trong phòng làm việc, bước chân qua lại không ngừng, tâm phiền ý loạn lắc đầu. Sẽ không, sẽ không, nhất định không có việc gì đâu!
10 phút sau, tất cả Đài Truyền Hình, radio, Internet trên dưới cả nước ùn ùn kéo đến đưa tin, truyền đi hình ảnh động đất ở Tứ Xuyên ——
Giờ Bắc Kinh, ngày 12 tháng 5 năm 2008, 14 điểm 28 phút lẻ 4 giây, vùng Tứ Xuyên, Vấn Xuyên xảy ra động đất cấp chín. Từng cơn địa chấn rung chuyển mạnh đột nhiên đánh úp, cả vùng đất run rẩy, núi non bị xô lệch vị trí, cảnh hoàng tàn khắp nơi, sinh ly tử biệt...
Cơ hồ động đất trong nháy mắt, cả Vấn Xuyên cùng với mấy huyện thành gần đó biến mất, thương vong không cách nào đoán chừng!
Thảm trạng vì động đất thật thảm thiết đến khiến lòng người kinh sợ, không đành lòng nhìn tới!
Trên ti vi không ngừng lặp đi lặp lại cảnh tượng động đất diễn ra hai mươi mấy giây, từng ngôi nhà đổ sập xuống, nhiều người lần lượt bị chôn vùi vào sâu trong lòng đất!
Anh bất lực nhìn một cách hoang mang vào đống gạch đá đổ nát trước mặt mình. Ép buộc cho tầm mắt mình trở lại rõ ràng hơn, không bị nước mắt làm mơ hồ!"Như Y, Như Y của anh, anh sẽ tới đón em. Anh sẽ đến, mặc dù em trốn đi đâu, anh nhất định có thể tìm em!"
Giờ khắc này Hoắc Doãn Văn cái gì cũng không cần, công ty gì, cổ phần cái gì, thậm chí hôn nhân cái gì, tất cả tất cả anh cũng không cần, anh muốn đi gặp Nhan Như Y, anh nhất định phải tìm cho ra cô, mặc dù cô bây giờ đã gặp nạn, anh cũng muốn kéo cô ra ngoài! Anh không thể chịu được, cô và đứa bé bị đè nặng đâu đó phía sâu dưới đất!
Anh nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, giao phó Trợ lý Triệu."Anh đi đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đi Thành Đô, nhanh lên!"
Hoắc Doãn Văn vuốt mặt một cái, lau sạch nước mắt, tiến đến cầm điện thoại, bằng vào trí nhớ, hỏi thăm chút tin tức từ trường chuyên cấp 3 tại địa phương! Anh hỏi thăm tình hình trường trung học nơi cha Nhan đang giảng dạy."Xin hỏi ông có nhìn thấy Thầy giáo Nhan không? Ông ấy có bị thương không, vẫn khỏe chứ!"
"Thầy giáo Nhan à? Ông ấy còn sống, ông ấy còn sống, hiện tại ông ấy đang giúp cứu hộ học sinh cùng thầy giáo!" Bên kia có người trả lời vội vàng.
Hoắc Doãn Văn cảm thán, Thầy giáo Nhan còn sống, Như Y biết nhất định sẽ rất vui vẻ!
Trợ lý Triệu hiểu quá rõ tâm tư của Hoắc tổng, cho nên không đưa ra bất cứ lời khuyên nào, vội vàng gọi điện thoại đặt vé máy bay đi Thành Đô!
Buổi tối hôm đó, bọn họ đã tới Thành Đô, rồi không ngừng lại mà đi ô tô về phía quê nhà Như Y!
Nhưng càng đến gần khu dư chấn, đường càng khó đi, mặt đường đã hoàn toàn sụp xuống, có nơi cao cao giống như một ngọn núi nhỏ, có nơi bị nứt sâu thành hố to mười mấy thước. Đừng nói xe không có cách nào đi tiếp, ngay cả đi bộ, cũng tương đối khó khăn!
Xuống xe Hoắc Doãn Văn kiên trì muốn đi bộ đi về phía trước!
Trợ lý Triệu vội vàng ngăn lại."Hoắc tổng, vạn vạn không thể, đừng nói đi lại ở nơi này có nguy hiểm tính mạng hay không, dù bình an, anh muốn đi tới khi nào mới có thể đi tới nhà của phụ tá Nhan?"
Cặp mắt đỏ bừng của Hoắc Doãn Văn nhìn về cảnh tượng bừa bãi, hỗn độn trải rộng phía trước, kiên quyết: "Dù có phải bò, tôi cũng sẽ bò đến trước mặt cô ấy. Tôi không thể đợi thêm nữa, cô ấy và đứa bé nhất định rất sợ, đang chờ tôi!"
Hoắc Doãn Văn ngồi trên máy bay chuyên dụng của quân đội, ba giờ sáng ngày hôm sau vào đến huyện Nam Sơn. Lúc này cả thành thị đều chìm trong bóng tối, đèn pin trong tay chiếu lập lòe từng vùng đất nhỏ trước mắt anh, anh khoác ba lô chứa đủ đồ dụng dự trữ cần thiết tiến về phía trước. Trời mưa rơi lác đác, khiến con đường vốn đã rất khó đi về phía trước, càng trở nên nửa bước khó đi.
Thảm cảnh trên TV nhìn đã đủ khiến cho người xem tê tâm liệt phế rồi, khi chính mắt nhìn thấy, cho dù là ai cũng không cách nào không rơi lệ!
Hoắc Doãn Văn nhìn về phía trước, trừ mấy đống gạch đá đổ nát giương nanh múa vuốt, thật chẳng còn kiến trúc nào lành lặn —— Lúc này, trường trung học hoàn toàn bị phá hủy, cánh cửa đá lâu đời bị gãy lìa, một nửa còn đứng khá vững vàng, một nửa đã ngã xuống!
Tập trung trên một bãi đất trống trải rộng thi thể học sinh cùng thầy cô giáo, vô cùng thê thảm!
Người còn có thể còn sống hay không, còn có thể được tìm thấy hay không, thật sự là mặc cho số phận!
Thoạt tiên, Hoắc Doãn Văn cùng Trợ lý Triệu thật không một chút xíu hy vọng, một lòng cho là xong rồi, Nhan Như Y nhất định là không thể sống được rồi! Bọn họ chỉ có thể làm là tìm kiếm thi thể của cô, Hoắc Doãn Văn chỉ muốn có thể nhìn thấy cô lần cuối, xoa mặt cho cô, tắm rửa sạch sẽ cho cô và đưa cô lên đường!
Chính lúc anh hỏi thăm tin tức Nhan Như Y, một người đàn ông mở miệng nói."Con gái lớn của thầy giáo Nhan vướng lại trong nhà rồi. Cả khu tập thể biến thành đống đá vụn rồi, haizzz —— không chừng mệnh!"
Hoắc Doãn Văn lắc đầu, ánh mắt ửng hồng lần nữa đã ươn ướt."Sẽ không, cô ấy nhất định sẽ còn sống. Cô là cô gái rất có ý chí, cô ấy nhất định sẽ không buông tha tính mạng của mình dễ dàng như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!