Tâm trạng Tô Vận cực kỳ khó tả khi đến phòng cấp cứu, hắn cất từng bước đến bên giường bệnh của cha mình.
Lúc đầu hắn đã không định đến nhưng nhớ lại khoảnh khắc ông ta đã vì mình mà không cần đến mạng nên hắn cũng không kìm được lòng mình mà đến để gặp ông ta lần cuối.
Tô Nhiếp Minh vô cùng xúc động vì cuối cùng có thể được gặp đứa con trai này trước khi chết rồi, ông ta nén đau đưa tay lên nắm lấy tay của con trai, gian nan nói từng chữ một.
- Tiểu Vận, ta.. xin lỗi…con, ta xin lỗi vì…đã không bảo vệ được mẹ con.
Ta không có mặt mũi nào.. xin con tha thứ…chỉ mong…con có thể sống thật hạnh phúc…Tiểu, Vận…ta rất vui.. vì có thể đi gặp…mẹ, con rồi…ta…khụ, khụ... ta vẫn muốn, nói với con, ta vẫn, ta vẫn luôn yêu mẹ của con…
Vẻ mặt Tô Vận không biểu lộ chút cảm xúc gì, nhưng trong mắt hắn có thể nhìn ra được sự tha thứ rồi.
Hắn không nói gì, chỉ đứng đó nhìn ông ta, dùng ánh mắt tĩnh lặng đấy tiễn ông ta đi một cách nhẹ nhõm nhất.
Chỉ có mỗi La Mục Nhiễm là đau đớn đến muốn chết đi sống lại, không phải chỉ là mất đi người đàn ông mình yêu nhất mà ngay khoảnh khắc cuối cuộc đời, người mà ông ta yêu vẫn chỉ có Lâm Nhược Tranh, sau bao nhiêu có gắng của bà ta thì rốt cuộc cũng không có được vị trí nào trong lòng Tô Nhiếp Minh.
Hóa ra người sai ngay từ đầu chính là bà ta, không nên quá cố chấp vào đoạn tinh cảm này mới phải, nếu vậy thì tất cả đã không đau khổ đến như vậy và cũng không có bi kịch như ngày hôm nay.
………………………….
Quay trở lại trước phòng phẫu thuật, đèn vẫn còn sáng cũng có nghĩa là Trình Tố Vi vẫn còn đang đấu tranh với tử thần, Tô Vận lại ngồi xuống dãy ghế trước cửa, bất lực chôn mặt vào hai lòng bàn tay.
Trình Sở Uy hớt ha hớt hải chạy đến thì thấy Tô Vận đang ngồi cúi gầm mặt trên ghế mà phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, ông vội hỏi.
- Vi Vi thế nào rồi?
Nghe tiếng của ông, Tô Vận từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn đứng lên cúi chào Trình Sở Uy, một phần giống như đang tạ lỗi hơn.
- Là lỗi của cháu, mẹ mất, Vi Vi bị thương, tất cả đều là lỗi của cháu.
Hắn cảm thấy mình không còn tư cách gì đứng đây khi Trình Sở Uy đã đến nữa.
Sau khi nói xong, hắn cúi đầu chào ông một lần nữa rồi chuẩn bị rời đi.
- Vi Vi nhờ bác chăm sóc ạ.
Nhưng lúc hắn vừa bước đi vài bước thì Trình Sở Uy đã lên tiếng ngăn lại, đồng thời bước đến đối diện với hắn.
Nếu là trước đây thì ông đã mắng hắn một trận rồi, nhưng lần này lại không phải như vậy.
- Cậu ở lại đi! Tôi mới là người nên xin lỗi cậu, tôi xin lỗi vì chuyện hai mươi tám năm trước, chỉ vì quá ích kỷ nên tôi đã chia cắt cậu và Nhược Tranh.
Chuyện của Nhược Tranh tôi cũng có lỗi, người không đủ tư cách để đứng đây là tôi chứ không phải cậu, hy vọng cậu sẽ chăm sóc thật tốt cho Vi Vi.
Trên gương mặt già nua của ông hiện rõ sự mất mát đến đau lòng, vợ thì mất, con gái thì đang nằm trong phòng phẫu thuật, là một người cha sao có thể vượt qua được cú sốc này đây? Chuyện ông tráo đổi thân phận của mình hai mươi tám năm trước, Tô Vận chưa từng có suy nghĩ oán trách gì ông cả.
Hắn nhìn tấm lưng đang run rẩy của ông khi vừa xoay người, hắn cũng ngăn ông lại như vừa rồi ông đã ngăn hắn.
- Bác Trình, Vi Vi cần ba ở bên, nhất là lúc này.
Bác đừng tự trách bản thân nữa, bây giờ bác phải gánh cả trách nhiệm của mẹ để chăm sóc cô ấy, nên bác nhất định phải ở lại đợi cô ấy tỉnh.
Vậy là sau khi hóa giải được những điều canh cánh trong lòng bấy lâu nay, Tô Vận và Trình Sở Uy cuối cùng cũng có thể cùng ngồi đợi kết quả cuộc phẫu thuật của Trình Tố Vi.
Hai tiếng trôi qua trong lo sợ, đèn phòng phẫu thuật cũng đã tắt.
Nhìn thấy Mẫn Quan đi ra, Tô Vận vội vã đứng lên, chạy đến trước mặt anh hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!