Chương 44: Một Nửa Sự Thật

Sau khi có được chữ ký trên giấy chuyển nhượng cổ phần, Tô Nhiếp Minh vui mừng hơn mở cờ trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn duy trì dáng vẻ của kẻ bất bại.

Mà hai vị cổ đông kia cũng không có ý định ở lại lâu hơn nên cũng bắt tay tạm biệt với Tô Nhiếp Minh rồi lái xe chuyên dụng rời đi, mặc dù bọn họ vẫn theo phe của ông ta nhưng chỉ là ủng hộ vì lợi ích cá nhân mà thôi, cũng không đến mức sẵn sàng nhượng lại cổ phần để ông ta quay lại Tô thị.

Nếu không phải có người đích thân ra mặt thỏa thuận thì bọn họ cũng không bao giờ chuyển nhượng cổ phần của mình cho Tô Nhiếp Minh như vậy.

Sau khi hai lão cổ đông kia rời đi, Tô Nhiếp Minh vẫn cười rất phấn khích như một kẻ chiến thắng thật sự.

Ông ta đang chuẩn bị đánh một quả bóng nữa thì một người đàn ông đi tới chủ động chào hỏi.

- Tô lão gia, không biết tại hạ có thể lĩnh giáo một phần tài năng của ngài không?

Động tác đánh bóng của Tô Nhiếp Minh dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

- Cậu là...!

Người đàn ông này không phải ai khác chính là Hứa Vĩ Thành, anh cầm gãy đánh golf đi qua trước mặt Tô Nhiếp Minh, rất tự nhiên mà đánh một quả bóng vào trúng hố.

- Chắc ngài cũng biết tôi rồi.

Xin phép được chào hỏi chính thức, tôi là Hứa Vĩ Thành.

Đúng là Tô Nhiếp Minh biết anh, không chỉ biết đến anh là đối tác lâu năm nhất của B&C mà còn biết đến anh là thanh mai trúc mã của Trình Tố Vi, nói cho dễ hiểu chính là tình địch của Tô Vận.

Dù vậy thì không phải anh vẫn thuộc phe của Trình gia sao? Anh lại đến đây tìm ông ta để làm gì chứ?

- Một người bận rộn như cậu chắc không rảnh rỗi đến đây đánh golf giải trí đâu nhỉ?

Tô Nhiếp Minh vừa đánh bóng vừa thăm dò mục đích của anh.

Nhìn quả bóng của ông ta rơi vào hố, Hứa Vĩ Thành vỗ tay tán thưởng, nhìn ông ta với vẻ mặt nhiều ẩn ý.

- Có câu, kẻ thù của địch chính là bạn.

Không biết Tô lão gia đây có cho tôi một cơ hội để chứng minh không?

................................................!

Tiếng nhạc trong phòng bao vẫn thường ít chói tai hơn so với bên ngoài sàn nhảy nên mỗi lần tụ tập thì đám người của Tô Vận luôn chọn trong đây nhiều hơn.

Ngồi đối diện với Tô Vận chính là chủ tịch của Doãn thị Doãn Thiên Duật, anh ta vừa nhâm nhi cốc rượu vừa hỏi thăm người bạn của mình.

- Lí do cậu không mời bọn tớ đến dự hôn lễ của cậu hóa ra là vì lí do này sao? Nhưng thật tiếc là đã bỏ lỡ một màn kịch thú vị đấy.

Tớ thật sự thấy khó tin khi một Tô thiếu ôn nhu lại tặng cho cô dâu của mình một cú đấm bất ngờ như vậy.

Tô Vận trừng mắt nhìn anh ta, tiện tay cầm một cây phi tiêu lên ném lệch qua tai của anh ta cảnh cáo.

- Cậu còn nói nữa thì tớ sẽ ném thẳng vào mắt cậu đấy!

Người còn lại trong ba người bọn họ luôn mang một khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhất, cũng luôn rất kiệm lời và lần này cũng không ngoại lệ, Từ Lâm vùa uống rượu vừa nói.

- Nếu đã làm thì cậu nên làm triệt để đi, còn không thì sẽ bị cắn lại rất đau đấy.

Tô Vận chỉ vừa hiểu được một phần ý tứ trong lời nói của anh ta, hắn đặt ly rượu xuống bàn, cầm lên một cây phi tiêu khác.

- Ý cậu là Tô Nhiếp Minh?

Gương mặt Từ Lâm vẫn không chút biểu cảm gì đặc biệt, dửng dưng nói rõ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!