Chương 40: Tin Nhắn Nặc Danh

Hai mắt Tô Hạ Nhiên nhìn người đàn ông không chớp, sau đó lại rơi vào trầm tư, hai tay cô giữ chặt túi xách, cô nên làm gì mới đúng đây?

Cô chưa bao giờ muốn mọi chuyện lại đi đến mức này cả, Tô Vận và Tô Nhiếp Minh trở mặt thành thù là điều mà cô không bao giờ mong muốn, bốn năm trước khi Tô Nhiếp Minh chia rẻ Tô Vận và Trình Tố Vi không một ngày mà cô không cầu nguyện cha mình sẽ biết lúc nên dừng lại, nhưng rốt cuộc thì sau bốn năm ông ta không những không dừng tay mà còn tàn ác hơn nữa, La Mục Nhiễm cũng theo sự thao túng của ông ta mà làm những việc không thể tha thứ được.

- Mẫn Quan ca, nếu bây giờ em giúp bà ấy thì không phải sẽ có lỗi với Vi Vi và anh hai sao?

Mẫn Quan có chút đau lòng nhìn người phụ nữ của mình, anh nắm lấy một tay của cô, ánh mắt chân thành nhìn cô mà nói.

- Em hãy làm những gì mà trái tim em mách bảo, đừng để chuyện đáng tiếc xảy ra khiến em phải hối hận sau này.

Hãy chỉ nghĩ bà ấy là mẹ của em thôi, tiểu Nhiên, em đã làm rất tốt rồi, em không phải Đấng cứu thế nên đừng mãi dằn vặt như vậy, em có quyền lựa chọn của em, và anh luôn ủng hộ lựa chọn em đưa ra.

Vận đã có thể bảo vệ được người phụ nữ của cậu ta rồi, bây giờ không còn giống bốn năm trước nữa đâu.

Nghe vậy, Tô Hạ Nhiên cũng đã tự tin đưa ra quyết định của mình rồi.

Cô gật đầu mỉm cười, sau đó mở cửa chuẩn bị bước xuống xe.

Nhưng cô vừa đi vào đến phòng khách thì cô nhìn thấy quản gia hoảng hốt gọi người hầu trong nhà, trong lời của quản gia chính là La Mục Nhiễm nằm trong phòng đã biến mất rồi.

Cô vội chặn quản gia lại hỏi rõ mọi chuyện.

- Bác An, đã xảy ra chuyện gì với mẹ cháu vậy?

Quản gia An sốt ruột đến tay chân đã run bần bật, vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện

- Sáng nay tôi vẫn còn vào thăm phu nhân nhưng mới vừa rồi tôi vào phòng thì đã không nhìn thấy phu nhân nữa, bà ấy, bà ấy không thể tự mình ra ngoài được, nhất định là có người đã lén vào phòng đưa bà ấy đi.

Rốt cuộc là ai đã bắt cóc phu nhân chứ?

Tô Hạ Nhiên nghe xong thì không khỏi sững người ra mất mấy giây, có thể hiểu rõ kết cấu biệt thự Tô gia đưa La Mục Nhiễm đi mà không bị phát hiện thì nhất định phải là người quen thuộc với La Mục Nhiễm hoặc người của Tô gia rồi, vậy thì ngoài Tô Vận ra thì còn có thể là ai chứ?

Nghĩ rồi, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tô Vận......................................

Công viên vùng ngoại ô thành phố là một địa điểm dã ngoại lí tưởng cho những cặp tình nhân, gia đình, bạn bè...

Cả công viên đều được phủ bằng những bãi bỏ xanh mượt, rất nhiều loại hoa thân gỗ được trồng xung quanh vừa đem đến đầy đủ màu sắc cho nơi này vừa tạo ra một không gian nghỉ ngơi lí tưởng,

Ở đây còn có nhiều hoạt động giải trí từ thể thao đến nghệ thuật, nhìn đâu cũng sẽ thấy yên bình, những đứa trẻ tập đi xe đạp, những đôi vợ chồng già cùng nhau đi dạo, những lớp học vẽ tượng, những lớp học nhạc trải đầy khắp nơi...

Một chiếc thảm lớn trải bên gốc cây hoa tử đằng, trên tấm thảm xếp đầy đồ ăn, trái cây, bánh kẹo.

Trình Tố Vi nằm trên đùi của Tô Vận đọc sách, còn được hắn lấy đồ ăn cho.

- Vận, anh có nghĩa chúng ta sẽ giống với Bạch Nương Tử và Hứa Tiên không?

Đột nhiên cô lại hỏi như vậy khiến Tô Vận có chút bất ngờ, hắn nghiêng người nhìn nội dung trong sách mà cô đang đọc, có lẽ là vì đang đặt quá nhiều cảm xúc vào câu chuyện, hoặc là cô đang mượn câu chuyện này để nói về cảm giác bất an trong lòng.

Hắn có chút trầm tư nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, tiếp tục lấy một quả anh đào bỏ vào miệng cho cô ăn, sau đó mới nêu quan điểm.

- Nếu không thể có cái kết viên mãn thì chúng ta cũng sẽ không giống như Bạch Tiên Nữ và Hứa Tiên đâu.

Mà phải giống với hoàng đế Mộ Dung Hy và Phù hoàng hậu đấy.

Trình Tố Vi nhanh chóng nhả hạt của quả anh đào từ miệng ra, vừa nuốt xong liền hỏi ngược lại.

- Hoàng đế Mộ Dung Hy và Phù hoàng hậu? Tại sao chứ?

Tô Vận lấy lại quyển sách trong tay cô và để qua một bên, vừa vuốt tóc của cô vừa giải thích

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!