Chương 31: Chữ Ký

Bây giờ cả Tô gia đều đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh nên mấy ngày qua Tô Nhiếp Minh cũng không còn đến tìm Trình Tố Vi nữa.

Nhưng ông ta có thật sự là chỉ đang tập trung cho hôn lễ hay là đang toan tính một âm mưu khác thì không ai có thể đoán được.

Trình Tố Vi cũng không biết bản thân có nên tiếp tục lo lắng về Tô Vận nữa không, không phải anh ta đã sắp kết hôn rồi sao?

Việc gì cô phải bận tâm đến cuộc sống của hắn nữa?

Cầm tấm thiệp màu đỏ trên tay, cô vẫn không đủ can đảm để đọc nội dung trong đó.

Cô sợ khi phải tận mắt nhìn thấy tên của người đàn ông mình yêu cùng một người phụ nữ khác trong cùng một tấm thiệp cưới.

Cảnh này dù nằm mơ cô cũng không dám tưởng tượng đến, nhưng bây giờ sự thật trước mắt cô không thể nào phủ nhận được nữa rồi.

Hắn cho cô hy vọng lần này đến lần khác rồi lại dập tắt nó tàn nhẫn hơn.

Rốt cuộc thì tại sao hắn lại làm vậy với cô chứ? Cô đã làm gì sai để phải chịu sự dày vò suốt bốn năm như vậy, đến khi gặp lại người đàn ông đó thì bi kịch của cô càng lúc càng kéo dài và không có hồi kết.

- Vi Vi, nếu em muốn khóc thì cứ khóc thật lớn đi.

Càng giữ trong lòng thì càng khiến em thấy khó chịu hơn thôi.

Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ đi tìm Tô Vận và đánh cho cậu ta một trận giúp em.

Thấy Trình Tố Vi từ lúc trở về công ty thì ngồi yên lặng trên bể cửa sổ như một cái xác không hồn, trên tay vẫn luôn cầm một tấm thiệp cưới.

Chỉ nhìn qua cũng đủ biết được đó là thiệp cưới của Tô Vận và Đường Nhã Tịnh.

Hứa Vĩ Thành càng nhìn cô như vậy càng thêm đau lòng.

Tại sao một tên khốn như Tô Vận lại có thể hết lần này đến lần khác khiến cô tổn thương nhiều đến như vậy nhưng vẫn luôn là người duy nhất trong lòng cô chứ? Hắn có tư cách gì mà lại được như vậy? Tại sao cô không một lần mở lòng đón nhận tình cảm của anh?

Tại sao thay vì luôn nhung nhớ một người khiến bản thân thương tích đầy mình như vậy sao cô không một lần quay đầu lại nhìn anh chứ?

Trình Tố Vi vẫn không chút biểu cảm, nhìn ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn lạc lõng, không phải cô không muốn khóc mà là vì dù cô có cố gắng như thế nào cũng không thể rơi nổi một giọt nước mắt.

Hỏi cô có đau không, đương nhiên là có rồi, nhưng rốt cuộc là vì sao thì cô cũng không biết vì sao.

Phải qua một lúc sau thì cô mới chịu trả lời Hứa Vĩ Thành.

- Vĩ Thành, có phải em đã đầu thai nhầm rồi không? Ông trời thật biết trêu đùa em mà.

Hứa Vĩ Thành thật sự không hiểu chính xác cô đang muốn nói gì, nhưng chắc chắn là có liên quan đến Tô Vận.

Nhưng cô nói những lời như vậy rốt cuộc là ám chỉ điều gì chứ?

- Vi Vi, anh phải làm gì cho em đây? Anh phải làm gì thì mới có thể giúp em vui trở lại đây? Em nói đi, dù là gì anh cũng sẽ làm cho em.

Trình Tố Vi đưa tấm thiệp trong tay cho anh, nhoẻn miệng cười một cách đau đớn.

- Vậy thì anh giúp em mở nó ra và đọc cho em nghe đi! Em không thể nào mở nổi...

Nhìn tấm thiệp cưới cô đưa, cả gương mặt nhợt nhạt vì quá đau lòng của cô khiến anh không khỏi xót xa.

Trong phút chốc không biết phải nói gì nữa cả.

- Vi Vi, sao phải khổ vậy chứ? Em có thể vứt bỏ tất cả và trở về Đức cùng ông ngoại mà, anh sẽ đi cùng em.

Những chuyện này hãy vứt bỏ hết đi, quên tất những tổn thương em đã phải trải qua, chúng ta bắt đầu lại được không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!