Nụ hôn càng lúc càng cuồng nhiệt, hơi thở gấp gáp của hai người hoà vào nhau. Đường Nhã Tịnh cười đắc ý, hai tay cô ta cởi từng cúc áo của Tô Vận, trong khi hắn hôn khắp cổ và vai cô ta, vai áo của cô ta cũng bị tuột xuống cánh tay.
- Ưmn.... Vận..... Muốn....
Đột nhiên, Tô Vận như được trả lại hồn. Hắn nhìn rất rõ người phụ nữ dưới thân nên dứt khoát đẩy cô ta ra và mắng không chút thương tiếc.
- Tiện nhân!
Không biết xấu hổ. Cô tưởng làm vậy sẽ khiến tôi cưới cô?
Nói rồi, hắn loảng choảng đứng lên và đi ra khỏi club.
Liêu Minh Viễn nhìn hắn chạy ra, không yên tâm nên liền gọi người đến đón hắn. Cậu ta còn dùng ánh mắt kì lạ nhìn người phụ nữ mặt dày kia.
- ---------------------------
Mấy ngày gần đây, Trình Tố Vi về đến nhà chỉ im lặng đi lên lầu, chẳng còn vui vẻ làm nũng ba mẹ như trước đây nữa.
Lâm Nhược Tranh vừa bưng trà ra thì thấy con gái mới về liền nở một nụ cười sủng nịch, ân cần hỏi.
- Vi Vi, con về rồi sao? Đã ăn gì chưa? Hôm nay mẹ có làm mấy món con thích, tắm rửa rồi xuống ăn cơm.
Trình Tố Vi buồn bã cùng thất vọng nhìn ba mẹ mình, cô nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
- Ba mẹ cứ ăn đi ạ! Con không đói.
Cô lại đi thẳng lên phòng.
Hai mắt Lâm Nhược Tranh ươn ướt, bà ngồi đối diện với chồng mình và nói.
- Sở Uy, chúng ta phải làm gì cho con đây? Chẳng lẽ việc rời khỏi Tô Vận đối với con bé như mất đi nửa mạng sao?
Trình Sở Uy đặt tách trà xuống, suy ngẫm một lúc rồi nói.
- Tôi thấy mọi chuyện không phải chỉ đơn giản như vậy. Chắc chắn Vi Vi đang có chuyện gì giấu chúng ta. Bà còn nhớ Vĩ Thành đã nói gì không? Nó nói Vi Vi đã chủ động đề nghị chia tay với Tô Vận, hơn nữa con bé còn nói sau lưng cậu ta là vẫn còn tình cảm.
Nếu thật là như vậy thì việc làm của con bé rất đáng nghi. Vi Vi yêu Tô Vận đến như vậy, cho dù đánh chết con bé cũng sẽ không từ bỏ.
Lâm Nhược Tranh lắc đầu, tỏ ý không tán đồng.
- Từ khi Vi Vi gặp lại Tô Vận chỉ toàn những ngày tháng đau khổ, có thể con bé quá mệt mỏi nên không muốn tiếp tục.
Trình Sở Uy tiếp tục đưa ra quan điểm của mình.
- Vi Vi đã đợi cậu ta bốn năm rồi. Nếu so sánh những đau khổ mà con bé phải trải qua với thời gian bốn năm thì bên nào hơn? Con bé không thể nào chờ bốn năm để kết thúc như vậy được!
Lâm Nhược Tranh nghe qua cũng thấy có lí, bà gật đầu và lo lắng hỏi.
- Vậy rốt cuộc ông muốn nói gì đây?
Trình Sở Uy uống thêm một ngụm trà rồi đưa ra ý kiến cuối cùng.
- Tôi nghĩ, đã có kẻ chen chân vào giữa chúng nó!
Lâm Nhược Tranh thật sự hoảng sợ khi nghe được câu này, bà cuống cuồng lên mà hỏi thử.
- Chẳng lẽ là ông ta? Ông ta đã nói hết mọi chuyện với Vi Vi?
Trình Sở Uy thở dài nặng nề.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!